"Ê ê, nghe gì chưa? Kỷ Vọng giờ thành phế vật rồi, không chỉ thân phận giả mạo, nghe nói kết quả xét nghiệm Alpha cấp S trước đây cũng là giả luôn."  

"Thật hay giả vậy? Kỷ Vọng cũng không phải Alpha cấp S á?"  

"Giờ kết quả xét nghiệm còn chưa công bố, đợi khi nào công bố chắc nhà họ Kỷ cũng thẳng tay bỏ rơi món hàng giả này thôi. Mấy người biết không, thiếu gia thật nhà họ Kỷ đã được tìm về rồi, tên là Kỷ Niên đó, lợi hại lắm luôn. Bằng tuổi tụi mình mà đã tự lập công ty rồi đó..."  

Đầu óc ong ong, bên tai như có vô số ruồi muỗi vo ve khiến người ta cực kỳ bực bội.  

Giác quan đầu tiên phục hồi là thính giác, sau đó là xúc giác.  

Trước mắt tối đen, Lâm Ngôn nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc ghế dài lạnh ngắt, gió đêm lướt qua cánh tay mang theo chút lạnh lẽo.  

Cảm giác choáng váng khi xuyên không dần dần biến mất.  

Lâm Ngôn mở mắt, cảnh vật trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng: ba nam sinh ngoại hình bình thường đang bá vai bá cổ ngồi trên ghế dài, cười cợt đầy ác ý.  

Một trong ba người thấy cậu tỉnh lại, quay đầu liếc nhìn, không biết phát hiện gì mà ngẩn ra sau đó đưa mặt lại gần.  

Bị cái mặt đầy mụn trứng cá và vết rỗ áp sát lại khiến Lâm Ngôn suýt chút nữa nín thở.  

"Lâm Ngôn" cậu ta nhíu mày, như thể lần đầu tiên nhìn kỹ cậu: "Mày có xài mỹ phẩm không đấy? Sao hôm nay nhìn thuận mắt vậy?"  

Lâm Ngôn, với tư cách là nhân viên ưu tú của Cục Xuyên Nhanh, đã từng trải qua vô số tình huống bất ngờ chỉ bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu thản nhiên:  

"Chắc do ánh sáng thôi, tao thấy mặt mày hôm nay cũng láng mịn lắm."  

"Thật hả?" Tên mặt mụn sửng sốt, lập tức đưa tay sờ mặt mình, vẻ mặt hớn hở khoe khoang:  

"Tao dạo này ngày nào cũng rửa mặt bằng xà phòng lưu huỳnh, không ngờ có tác dụng thật!"  

Hai người vừa mới nói vài câu thì hai tên còn lại đã mất kiên nhẫn:
"Đang lúc nào rồi mà còn tám chuyện da dẻ, tụi mày có thấy ghê không vậy?"  

Tên mặt mụn bị chặn họng, muốn cãi nhưng lại không dám. Lâm Ngôn thì điềm tĩnh hỏi thẳng:  

"Vừa nãy các anh nói chuyện gì thế?"  

"Đã bảo mày qua nghe mà cứ ngủ gà ngủ gật, ông đây đâu rảnh mà lặp lại lần nữa!"  

Một thằng khác đứng ra hòa giải:  

"Nghe đây, tao nói lần cuối: lát nữa chuông tan học vang lên, mày và thằng béo cứ bám sát tụi tao. Lần này làm tốt, anh Chu sẽ thưởng cho không ít, đến lúc đó chia đều, không thiếu phần ai hết."  

Lâm Ngôn nhanh chóng lục lọi kịch bản, còn chưa kịp tìm thấy tình tiết liên quan thì tiếng chuông tan học đã vang lên.  

Hai tên kia lập tức hưng phấn, vội vàng hối thúc: "Đi đi đi, đừng chần chừ!"  

Tên mặt mụn nhanh chóng bám theo, Lâm Ngôn thì đi cuối cùng, cả bốn người bước đi trên con đường lát đá cuội, hai bên là những bụi cây um tùm, côn trùng bay lượn dưới ánh đèn đường. Rẽ qua một ngã rẽ, phía trước là tòa nhà thí nghiệm đang sáng đèn.  

Giờ tự học buổi tối, chỉ có vài phòng bật đèn.
Cả bọn đi vào từ cửa hông, tiến thẳng lên tầng bốn, nơi duy nhất còn sáng đèn - phòng thí nghiệm hóa học.  

Lâm Ngôn còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị tên dẫn đầu thô bạo kéo tay, lôi thẳng vào phòng học trống kế bên.  

"Mẹ nó, phiền phức nhất là mày đó! Lần sau tao đéo thèm dẫn mày theo nữa!"
Hắn bực dọc mắng.  

Nhận ra tình hình chẳng tốt đẹp gì, Lâm Ngôn lập tức cụp mắt, ngoan ngoãn xin lỗi:  

"Xin lỗi, là lỗi của em. Sau này nhất định sẽ học theo các anh."  

Tên kia vốn kiêu căng, nghe cậu nịnh vài câu thì giọng cũng dịu lại: "Biết vậy thì được, đứng im ở đó đi."  

Lâm Ngôn im lặng lùi vào góc, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân tới mức thấp nhất, không dám phân tâm tìm kịch bản nữa.  

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, hành lang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân đi thẳng vào phòng thí nghiệm hóa học bên cạnh. Chưa kịp phản ứng, tên cầm đầu đã hét lớn:  

"––Lên!"  

Hắn lao thẳng ra ngoài, hai tên kia cũng phóng theo. Lâm Ngôn bị kẹp giữa, bên tai là tiếng thở dốc đầy phấn kích, tiếng chân chạy bịch bịch cùng với tiếng cười ác ý không thể che giấu.  

"Kỷ Vọng! Ngoan ngoãn ở yên đấy cho ông!"  

"Rầm!"––Cửa sắt phòng thí nghiệm hóa bị đóng sập lại.  

Như có thần trợ giúp, cùng lúc đó, toàn bộ tòa nhà mất điện.  

Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mắt Lâm Ngôn là dáng người đang đứng nghiêng ở trung tâm phòng thí nghiệm. Cậu nam sinh ấy ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc nhìn bọn họ. Lông mi dày, đồng tử đen sâu hút, gò má cao nối liền sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo như không hề thuộc về thế giới này.  

Ngay sau đó, bóng tối hoàn toàn nuốt chửng tầm nhìn.  

Tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang, ba tên kia cùng nhau cười phá lên, vui sướng như vừa lập được kỳ tích, ngay cả hơi thở cũng run rẩy:  

"Đại... đại ca" tên mặt mụn phấn khích: "Mình nhốt được Kỷ Vọng rồi hả?!"  

"Chứ còn gì! Nó còn chưa kịp phản ứng gì hết, tao còn tưởng phải đánh nhau một trận chứ. Đúng là không phải Alpha cấp S nữa rồi, giờ nó chỉ là phế vật thôi!"  

Tên vốn ít nói cũng chen vào: "Tao chụp hình rồi, giờ gửi cho anh Chu chứ?"  

"Đừng!"  

Tên cầm đầu lập tức chửi:  

"Mày ngu à? Giờ gửi thì khác nào khoe tụi mình xử nó dễ như chơi? Sau này anh Chu còn dám thuê tụi mình nữa chắc?"  

Hắn mưu mô phân tích:  

"Anh Chu chỉ xem tụi mình như con tốt thí thôi. Nửa tiếng nữa hãy gọi, nói là Kỷ Vọng chống trả dữ dội, tụi mình còn phải đi viện khâu vết thương, bảo anh ấy chuyển thêm tiền. Có mấy vết thương cũ thì gửi ảnh qua, càng thật càng tốt!"  

"Hiểu rồi, đại ca, chọn tấm nào đẹp nhất nè!"  

Lúc tụi nó hí hửng chọn ảnh, Lâm Ngôn mới từ tầng bốn chạy xuống, thể lực kém đến mức ngực đau như muốn nổ tung, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng.  

Tên cầm đầu ghét bỏ lùi xa kéo theo cả hai đứa kia, thừa cơ, Lâm Ngôn nhanh chóng gọi hệ thống:  

"Hệ thống? Chuyện này là sao? Không có trong cốt truyện mà?"  

Hệ thống đáp:  

"Đây là tình tiết phát sinh ngoài ý muốn sau khi thế giới này bị xuyên thư giả và trùng sinh giả cướp đoạt vận mệnh."  

"Giải thích kỹ đi."  

"Cốt truyện đã truyền vào não bộ ký chủ, mời tự tra cứu." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play