Khương Bạch từng trải nghiệm làm vận động viên bơi lội một lần.
Năm 5 tuổi vào đội tuyển thành phố, 8 tuổi vào đội tuyển tỉnh, 12 tuổi vào đội tuyển quốc gia. Lâm Kinh vào đội tuyển quốc gia muộn hơn cậu một năm, lúc đó Lâm Kinh mới 10 tuổi nhưng đã cao đến 1m70, đeo balo hai quai, ngoan ngoãn lễ phép đứng ở cửa: "Chào sư huynh".
Giọng nói vừa non nớt lại vừa ngọt ngào.
Hai người ở cùng ký túc xá ba năm. Sau đó Khương Bạch chuyên về bơi tự do cự ly ngắn, còn Lâm Kinh chuyên về cự ly trung bình và dài, huấn luyện viên khác nhau nên Lâm Kinh cũng chuyển sang ký túc xá khác.
Mãi cho đến gần cuối năm 20 tuổi, Khương Bạch không có duyên tham gia Thế vận hội Olympic nên giải nghệ về nhà. Cậu ngồi trước TV xem chàng thiếu niên khoác lá cờ năm sao, đứng trên bục nhận giải cao nhất trong tiếng quốc ca hùng tráng, dáng người thẳng tắp, da trắng sáng, màn hình TV cũng trắng đến phản quang.
Từ đó Lâm Kinh có biệt danh là "Cá voi trắng lớn của Trung Quốc".
Đuôi mày Khương Bạch nhướng lên. Sau đó cậu lại trùng sinh thêm 10 lần nữa, tính ra cậu và Lâm Kinh đã 200 năm không gặp mặt trực tiếp như thế này rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play