Yên Văn Ngọc nghe vậy liền sợ hãi, thi thể còn có thể không lạnh sao? Nàng lớn như vậy rồi còn chưa từng gặp qua người chết, hiện tại còn muốn nàng đụng vào?

Nàng rơi nước mắt, cẩn thận ngẩng đầu quan sát hắn.

Nam tử với đôi mày kiếm sắc nét, ánh mắt sáng quắc, đôi môi mỏng nhợt nhạt, thoạt nhìn cũng không đáng sợ lắm. Ngược lại… hắn cực kỳ anh tuấn.

“Ngài….”

Yên Văn Ngọc, từ trong cơn kinh hoàng, cuối cùng cũng bắt đầu tự hỏi: “Ngươi… còn sống sao?”

Ngụy Ngân Tu không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn nàng. “Đi lên.”

Yên Văn Ngọc nhận ra rằng hắn chẳng còn nhiều kiên nhẫn. Không dám hỏi thêm, nàng nhẹ nhàng bấu vào mép giường, chậm chạp ngồi xuống.

Căng thẳng đến cứng đờ, nàng cuối cùng cũng ngả người xuống bên cạnh hắn.

Thật khó khăn để nằm yên, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nghe người bên cạnh nói:

"Ôm trẫm."

"Này…"Yên Văn Ngọc chần chừ.

“Nếu còn nói nhảm, trẫm sẽ giết ngươi.”

Ngụy Ngân Tu chưa từng gặp cung nữ nào thiếu tinh ý đến vậy, ngay cả hai chữ ‘sưởi ấm’ cũng không hiểu.

Yên Văn Ngọc tất nhiên là không muốn chết, trong mắt hàm chưa hai bao nước mắt, lấy hết can đảm vươn tay nàng ôm lấy thân hình cao lớn của nam tử này vào trong lòng mình.

Lúc này, nàng chẳng còn tâm trí để bận tâm đến sự khác biệt nam nữ hay vấn đề tôn ti. Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất - sống sót.

Thân hình mềm mại của nàng áp sát vào hắn, khiến mí mắt Ngụy Ngân Tu khẽ nhúc nhích.

Sự ấm áp dịu dàng, mang theo hương thơm thoang thoảng, không hề khiến người ta cảm thấy bài xích.

Chỉ là hai luồng nặng trĩu kia, tựa như mây như tuyết, rõ ràng tồn tại, khó mà bỏ qua.

Cảm giác của Yên Văn Ngọc hoàn toàn khác biệt so với hắn. So với việc tiếp xúc với một nam tử xa lạ, nàng càng chú ý đến sự lạnh lẽo từ cơ thể hắn.

Con người vốn có sự kính sợ tự nhiên đối với thi thể và nàng sợ hãi đến cực độ.

Tim nàng đập mạnh như trống, toàn thân run rẩy không ngừng. Trong lòng nàng là một cơn sóng lớn cuộn trào: Bệ hạ… rốt cuộc là sống hay chết?

Hay là đã chết rồi sống lại?

Ngụy Ngân Tu vờ như chẳng hay biết sự thấp thỏm của nàng, nửa khép đôi mí mắt tái nhợt, lặng lẽ nghỉ ngơi để hồi phục sức lực.

Nếu trời cao đã ban cho hắn cơ hội sống lại, thì nhất định hắn sẽ tìm đến những kẻ kia để tính sổ.

……..

Yên Văn Ngọc không nhớ rõ mình ngủ thiếp từ lúc nào. Có lẽ do mệt mỏi vì trộm khóc, một khi chạm vào chiếc giường rộng, gối êm, nàng liền thiếp đi ngay lập tức.

Tạm thời quên đi tình cảnh xung quanh, chìm vào giấc mộng đen ngọt ngào. Chỉ khi cảm nhận được ánh bình minh, nàng mới dần tỉnh lại.

Tiếc rằng giấc mộng đẹp nào rồi cũng đến lúc tỉnh giấc.

Tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua cửa điện, ánh sáng nhạt phủ lên khuôn mặt Yên Văn Ngọc.

Làn da mềm mại ấy tựa như quả đào phấn trắng đầu mùa hè, chín chưa chín, nhưng lại mang nét hấp dẫn khó cưỡng.

Mí mắt nàng khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở ra.

Vô thức, ánh mắt nàng rơi vào đôi con ngươi đen thẳm trước mặt, một ánh mắt sâu tựa biển cả, sáng như trời sao.

Yên Văn Ngọc vẫn ngây người, đôi mắt tròn long lanh nhìn chằm chằm vào Ngụy Ngân Tu.

Chỉ đến khoảnh khắc mà mọi giác quan bị đánh thức, nàng suýt chút nữa giật mình bay lên ngay tại chỗ.

Hoàn cảnh lạ lẫm, hơi thở xa lạ nàng vậy mà lại ôm vị hoàng đế Đại Thịnh đã chết ngủ cả một đêm!

Ngụy Ngân Tu giữ nguyên vẻ mặt vô biểu cảm, nói. “Ngươi nhưng thật ra có thể ngủ.” Phảng phất mang theo tia trào phúng khó mà bỏ qua.

Yên Văn Ngọc luống cuống tay chân mà bò dậy, ghé quỳ vào trên giường. “Bệ hạ thứ tội….”

Ngụy Ngân Tu không truy cứu thêm, cũng chẳng phí lời với nàng. Hắn chỉ lạnh lùng ra lệnh: @Gọi Huấn Đức vào."

Trời đã sáng.

Yên Văn Ngọc dần bình tĩnh trở lại, nỗi kinh hoàng trong lòng cũng dần rút đi. Nàng đã hoàn toàn chắc chắn rằng hoàng đế chết đi rồi sống lại, thế nhưng, long thể vẫn còn yếu, cần được chẩn trị để khôi phục.

Chuyện này tuyệt đối không phải là việc nhỏ. Nàng lập tức ra ngoài thông báo.

Huấn Đức tổng quản, suốt đêm qua chưa được nghỉ ngơi. Sau khi bệ hạ băng hà, hắn ngày đêm trông coi, lo liệu mọi việc trong ngoài.

Tối qua, hắn kiệt sức vì phong hàn, cuối cùng ngã xuống.

Thế nhưng sáng nay, vừa mới đến mở cửa, hắn liền bị Yên Văn Ngọc dùng một câu ‘ch·ết mà sống lại’ đập thẳng vào tâm trí!

Hắn hít mạnh một hơi, sao có thể?!

Không kịp suy nghĩ, Huấn Đức lao nhanh vào tẩm điện, hào sảng hô lên đầy kinh hãi:

“Bệ hạ!!”

Hắn lao về phía long sàng, không thể tin vào mắt mình. Trong cơn bi ai tột độ, hắn bật khóc lớn:

“Bệ hạ tỉnh! Bệ hạ tỉnh!”

Nhưng kêu rên chưa được hai tiếng, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Ngân Tu làm cho ngừng lại ngay tức khắc.

Huấn Đức lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào đầy kính sợ:

“Bệ hạ là chân long thiên tử, hồng phúc tề thiên… Lão nô lập tức phái người đi báo tin cho Thái hậu nương nương cùng Lữ tướng gia”

Ngụy Ngân Tu nghe tiếng khóc lóc của hắn đến ồn ào.

Đầu đau nhức, hoàng đế lạnh giọng ra lệnh:

"Đem triều phục của trẫm tới đây."

Huấn Đức ngay lập tức hiểu được ý định của hoàng đế. Giờ này đúng là thời gian lâm triều, mà quốc gia không thể một ngày vô quân.

Thái hậu nương nương vẫn đang ở Kim Loan Điện.

Trong suốt hai ngày qua, các đại thần đã bàn bạc, chuẩn bị đề cử một vị cần vương đăng cơ.

Thế nhưng lúc này cung nữ, thái giám trong điện đồng loạt quỳ xuống.

Tiểu thái giám canh cửa đêm qua, trái tim như muốn nhảy ra, liền giơ tay tựcho chính mình vài cái tát. “Nô tài đáng chết, bệ hạ tha mạng.”

Hắn không hề coi việc Yên Văn Ngọc gõ cửa suốt đêm là chuyện lớn, nhưng suýt nữa đã gây ra đại họa!

Huấn Đức phần nào đoán được sự việc đã diễn ra, mặt đầy tức giận. Một chân hắn đá văng kẻ vô dụng kia, quát lớn:

“Đồ vô dụng! Đợi lát nữa ta sẽ xử tội ngươi!”

Sau đó, Huấn Đức quay sang các cung nữ.

“Còn không mau hầu hạ bệ hạ đứng dậy!”

Các cung nữ được huấn luyện bài bản, lập tức hành động một cách thuần thục, bưng trà, đưa nước, chuẩn bị giày vớ để bệ hạ chỉnh tề trước khi lâm triều.

Huấn Đức nhận lấy nước súc miệng, rồi quay sang nhìn Yên Văn Ngọc, kẻ vẫn còn ngơ ngác đứng một bên.

Giọng Huấn Đức vang lên, thúc giục:

“Còn thất thần làm gì! Mau mau nâng bệ hạ dậy đi!”

Yên Văn Ngọc vốn không có kinh nghiệm hầu hạ người khác.

Chỉ đến khi bị gọi tên, nàng mới vươn tay, chậm chạp nâng hoàng đế ngồi dậy. Thân thể một nam nhân trưởng thành khiến nàng vô cùng vất vả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì cố gắng, cuối cùng cũng miễn cưỡng chống đỡ được hắn.

Ngụy Ngân Tu suốt quá trình mặt đều không cảm xúc.

Huấn Đức khó tránh khỏi lo lắng sốt ruột, xin chỉ thị nói: “Bệ hạ long thể quan trọng, có phải hay không trước tiên gọi thái y lại đây?”

Huấn Đức đã hầu hạ bên cạnh hắn nhiều năm, quá hiểu rõ tính tình của người. Nếu không phải thân thể bất ổn, hoàng đế trước nay chưa từng thích cung nhân lại gần mình.

Một người khỏe mạnh nếu bị bỏ đói hai ngày, lúc này lẽ ra phải kiệt sức đến mức không thể nhúc nhích.

Nhưng tình trạng của Ngụy Ngân Tu lại còn nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì… hắn đã chết hai ngày.

Chẳng qua sau một đêm hồi phục, hắn đã chẳng còn như lúc đầu không thể động đậy. 

Sau khi súc miệng, hắn chỉ uống nửa ly mật trà, nhưng vẫn không động đến thức ăn.

Ánh mắt nặng nề, đầy toan tính. “Trước vào triều sớm" Ngụy Ngân Tu đã chết đi mười năm, biết được rất nhiều chuyện, tuy rằng vẫn còn rời rạc chưa nối liền.

Nhưng một hình ảnh hiện lên rõ ràng tại Kim Loan Bảo Điện, hoàng thúc đang bức ép, gấp rút tranh đoạt, muốn đăng cơ xưng đế.

Thái hậu dĩ nhiên sẽ thiên về nhi tử khác của mình - Lạc Vương.

Thế nhưng, Cần Vương lại thế lớn, bối phận còn cao hơn. Hắn chính là huynh đệ ruột của tiên đế, cùng một mẫu thân sinh ra.

Ngụy Ngân Tu đã cẩn thận điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của mình. Cần Vương là kẻ đáng nghi nhất.

Thế nhưng, Lạc Vương cũng chẳng thể hoàn toàn vô can. Cả hoàng thúc và hoàng đệ đều dính líu.

Hắn không kiềm được nụ cười lạnh trong lòng. Ai đã ra tay, chuyện đó không quan trọng nữa.

Một kẻ, hai kẻ, đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót.

Hắn đã trở về nhân gian, thì đến lượt bọn họ phải đón ngày chết.

Yên Văn Ngọc đứng bên cạnh, trông thấy sắc mặt âm trầm cùng dáng vẻ hung thần ác sát của hắn. Nàng chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn lâu.

Trong lòng nàng càng hoảng hốt hơn cả ngày hôm qua. Nàng vốn nghĩ rằng mình đã gả cho một người chết, nhưng giờ đây người chết lại sống.

Sau này… nàng biết phải làm thế nào?

Huấn Đức hiểu rõ ý chỉ của bệ hạ, không dám chậm trễ một giây. Nhanh chóng giúp hoàng đế thay triều phục, đội lên miện quan một cách cẩn trọng.

Không kịp chuẩn bị long liễn, họ vội vã nâng dư kiệu rồi lập tức xuất phát.

Một đoàn người rời khỏi Trọng Chiêu Điện. Cung điện vốn náo nhiệt bỗng trở nên lặng thinh trong chốc lát.

……..

Đinh ma ma đưa Yên Văn Ngọc đến thiên điện để rửa mặt. Bên cạnh nàng, chỉ có hai tiểu cung nữ hầu hạ, giúp nàng chải đầu, rửa mặt, rồi mang đồ ăn lên.

Trong cung từ sáng sớm đã chuẩn bị những món ăn tinh xảo, ngon miệng.

Yên Văn Ngọc mấy ngày qua chẳng ăn uống đàng hoàng, hôm nay cuối cùng cũng có thể dùng được một chút.

Đinh ma ma không còn giữ thái độ lãnh đạm như hôm qua nữa. Bà ta mỉm cười, vui vẻ nói:

“Cô nương thật là có phúc, sau này hưởng không hết vinh hoa phú quý.”

Yên Văn Ngọc liếc mắt nhìn Đinh ma ma, giọng đầy nghi hoặc: “Ma ma có ý gì?”

Đinh ma ma mỉm cười, giải thích: “Cô nương bây giờ là người đứng đầu hậu cung. Bệ hạ không chỉ chưa lập hậu, mà còn chưa từng nạp phi.”

Nghe vậy, Yên Văn Ngọc khẽ buông đôi đũa, hàng mày đẹp thoáng cau lại.

“Ta còn phải ở lại trong cung sao?”

Nàng chẳng qua chỉ bị mua về để thực hiện một minh hôn, mọi chuyện đều được tiến hành trong âm thầm. Làm sao có thể tuyên bố ra bên ngoài?

Nếu hoàng đế bệ hạ không gặp vấn đề gì, thì chẳng còn cần đến nàng nữa.

Đinh ma ma cũng chưa rõ sẽ an bài nàng ra sao. Thế nhưng…

“Cô nương đã chính thức bái thiên địa, lại kính trà với Thái hậu nương nương. Trong cung tự nhiên sẽ có một vị trí cho người.”

Hoàng cung rộng lớn thế này, nuôi thêm một người, nào có gì khó?

Chỉ cần nàng còn ở lại trong cung, với thần tiên ngọc cốt như nàng, không chừng có ngày đoạt được tiên cơ, trở thành người hoài thượng long tự.

Mọi khả năng đều có thể xảy ra.

“Này…’”

Đêm qua khoác lên mình hỷ phục, Yên Văn Ngọc chỉ xem bản thân như một tân nương của người chết.

Nàng chưa bao giờ thực sự ý thức rằng mình đã trở thành… "nữ nhân của hoàng đế."

Hiện tại hoàng đế đã sống lại, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.

Nàng cứ thế mà lưu lại trong cung sao?

Trở thành một trong ba ngàn giai lệ vô danh?

Phản ứng đầu tiên của Yên Văn Ngọc không phải là nghĩ về vinh hoa phú quý. Mà là… liệu nàng có thể sống sót?

Và nếu có thể… nàng sẽ sống được bao lâu?

Hoang cung to lớn, nơi đâu cũng xa lạ, nàng chẳng khác nào một con kiến nhỏ lạc giữa đàn thú.

Không chừng chỉ cần ai đó vô tình dẫm phải là sẽ chết đi, lặng lẽ không một ai hay biết.

Nghe vậy, Đinh ma ma nhẹ giọng hỏi:

"Ta thấy cô nương chẳng có chút vui vẻ nào, chẳng lẽ vẫn còn muốn ra khỏi cung sao?"

Đinh ma ma vẫn nghĩ rằng nàng là người thông minh, biết cách mưu tính, bởi nàng chưa từng khóc lóc hay tìm chết sau khi bị bán vào cung.

Thế nhưng, Yên Văn Ngọc chỉ khẽ ngừng lại một chút, rồi đáp lời: "Đúng vậy."

Thái hậu nương nương đã bỏ ra 500 kim để mua nàng. Nếu không đòi lại số tiền ấy, làm sao có lý do mà thả nàng đi?

Nếu thật sự được thả ra , nàng liền có thể trở về Nam Khâu Thôn. Nàng cũng có phụ mẫu, có khuê mật.

“Vinh hoa phú quý đã dễ như trở bàn tay, thế mà có người lại muốn từ bỏ nó?” Đinh ma ma kinh ngạc đến nghẹn họng, hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Nếu ra khỏi cung, chỉ có thể gả cho một người buôn bán nhỏ, sống qua ngày với củi gạo mắm muối. Nhỡ đâu vận hạn không tốt, còn có khi lại bị bán đi một lần nữa.”

Người đã bán nữ nhi của mình, sao có thể là kẻ tốt được! Đinh ma ma đời này đã chứng kiến quá nhiều bi kịch.

Theo bà, dù bị đưa vào cung làm thái giám, cũng còn được xem như một kết cục tốt đẹp. Lời nói ấy vừa thốt ra, liền đánh trúng vào nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng Yên Văn Ngọc.

Dưỡng mẫu đối xử tốt với nàng, nhưng chuyện đó đã là quá khứ. Vậy còn mẫu thân ruột bên kia thì sao? Nàng hoàn toàn không biết gì về Yên gia.

Bọn họ sẽ đối đãi thế nào với nàng, nhi nữ mà họ sinh ra?
Dẫu có phỏng đoán thế nào, dù cho là người bất kham, nàng vẫn phải tự mình chứng thực.

Không thể chỉ dựa vào suy đoán, phải tận mắt thấy, tự mình đối diện mới có thể xem là thật.

Đinh ma ma nhìn nàng, thấy rõ trong ánh mắt ấy không có tham vọng, không có dã tâm. Bà hiểu rằng, không cần phải nói thêm gì nữa.

Chỉ cần đổi một người khác, nếu được bệ hạ hoặc Thái hậu yêu thích, nhất định sẽ tìm được con đường phú quý trong cung.

Nhưng nếu chỉ gặp phải người không có chí tiến thủ thì nhân lúc còn sớm, tốt nhất nên từ bỏ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play