Ngày thành hôn, nàng phải gả cho một người đã mất. Dù đối phương là hoàng đế, thì cũng chỉ là một người đã khuất.
Kỳ lạ thay, Yên Văn Ngọc lại không hề phản kháng hay sợ hãi.
Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ phải làm thiếp của một lão nam.nhân.
Nếu số phận đã định rằng cả đời này chỉ toàn gian nan cực khổ, thì việc gả cho người sống hay người chết có gì khác biệt lớn lao?
Nàng không hề có sự lựa chọn nào cho con đường sống của mình.
Đinh ma ma lo nàng không biết thời thế, bèn lên tiếng cảnh tỉnh: “Những nữ tử bị gia đình bán đi, có rất nhiều người sống còn không bằng chết, bị ép làm nô lệ, hầu hạ người khác, hoặc cuối cùng trở thành ca kỹ.”
"Ta… sẽ chết sao?" Yên Văn Ngọc nhẹ nhàng bắt lấy một cánh hoa trôi trên mặt nước.
Hơi nước mờ ảo, mang đến hơi ấm bao phủ toàn thân nàng.
“Sẽ không, Đại Thịnh vương triều không có tiền lệ tuẫn táng." Đinh ma ma nói. “Vào hoàng cung, dù thế nào đi nữa, ngươi tốt xấu gì cũng có thể cầu lấy một nửa đời an ổn.”
Ngay từ đầu, Thái hậu quả thực đã có suy nghĩ này, nhưng có Quốc cữu gia, làm sao ông có thể để người sống bị chôn theo? Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, danh tiếng của bậc đế vương sẽ bị ô danh muôn đời, đó không phải là chuyện nhỏ.
An ổn ư? Đó có phải điều nàng có thể mong đợi?
Yên Văn Ngọc khẽ cúi mắt: “Ta sẽ cố gắng sống.”
Nàng đã trả lại công ơn mười mấy năm dưỡng dục, cắt đứt tất cả, không còn nợ bất kỳ người nào.
Đinh ma ma đối với nàng cảm thấy hài lòng hơn. “Thông minh mới có thể sống được lâu dài."
"Sau khi tắm gội, Yên Văn Ngọc được trang điểm long trọng. Mũ phượng ánh vàng rực rỡ, khăn quàng vai lộng lẫy, vừa nặng nề vừa chói mắt.
Đinh ma ma theo sát suốt hành trình, từng bước chỉ bảo. Không lâu sau, một vị ma ma khác lại tới, là người thân cận bên cạnh Thái hậu. Bà cẩn thận kiểm tra trang phục và dung nhan của nàng, rồi trao cho nàng một thanh ngọc như ý.
Điều này cũng tỏ rõ đối với việc này quan trọng.
Thái hậu không thể lập hậu cho hoàng đế, nên lần này mọi thứ được tiến hành theo quy cách cưới tận nương của một gia đình bình thường.
Yên Văn Ngọc được Đinh ma ma dìu ra từ thiên điện, bước lên hành lễ trước Thái hậu nương nương đang ngồi phía trên. Bên trái là Quốc cữu gia.
Một tiểu thái giám đứng yên một bên, tay nâng chiếc mũ miện với châu ngọc rủ xuống, dùng vật này để tượng trưng cho Hoàng đế.
Yên Văn Ngọc được chỉ dẫn lễ bái thiên địa, kính trà trưởng bối. Thái Hậu hai mắt sưng đỏ, phủ kín tơ máu, nâng trà nàng dâng lên uống.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, hai tay nâng cao chiếc khay lên khỏi đỉnh đầu. Thái hậu kéo tay Yên Văn Ngọc, nhẹ nhàng đặt lên chiếc mũ miện.
Giọng nói của bà nhẹ bẫng: “Người khác có, nhi tử ta cũng phải có… Từ nay, ngươi chính là thê tử của hắn.”
Yên Văn Ngọc nhìn chiếc miện quan trước mắt, trọng lượng nặng nề nhưng lại mang đầy vẻ tôn quý.
Đây chính là ‘trượng phu’ của nàng sao?
Thái hậu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ai gia không mong ngươi phải xuống dưới hầu hạ hắn. Nhưng đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, ngươi nhất định phải ở bên cạnh hắn.”
“Động phòng?.” Yên Văn Ngọc ngơ ngác ngẩng đầu.
“Như thế nào, ngươi không muốn?” Thái hậu hai mắt đỏ bừng, ánh nhìn sắc bén, giọng nói khàn đặc: “Nhi tử ta oai hùng bất phàm, tài trí văn võ đều xuất chúng. Nếu không phải ông trời vô tình…!”
Hắn đáng lẽ phải có thê thiếp hòa thuận, con cái đầy đàn, phúc lộc tràn trề!
Quốc cữu gia thở dài một hơi, đứng dậy rồi nói: “Liền đi ở cạnh hắn suốt đêm nay đi, cũng đừng làm khó đứa trẻ này.”
Ông phất tay về phía vị ma ma trong phòng: "Thái hậu mệt mỏi rồi, trở về cung nghỉ ngơi đi."
Nhưng Thái hậu không chịu rời đi, cũng không để ông rời đi.
Bà xoay người, ra lệnh cho cung nữ mang đồ ăn lên, từng chữ nhấn mạnh: “Hoàng đế còn chưa dùng rượu mừng, sao có thể kết thúc buổi lễ? Lệnh Ân hầu, ngồi xuống!”
Lệnh Ân hầu không thắng được sự bướng bỉnh của bà đành phải ngồi xuống lần nữa, lặng lẽ ở bên cạnh.
Rượu và thức ăn lần lượt được dọn lên bàn tiệc. Nhưng bầu không khí vẫn im lặng đến đáng sợ, lặng ngắt như tờ, đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim châm rơi xuống.
Các cung nhân tay chân nhẹ nhàng, không dám phát ra chút nào động tĩnh, cười cũng không được khóc cũng không dám.
Đèn đuốc vừa sáng lên, nhưng cả đại sảnh lại trống vắng, không có khách khứa.
Thái hậu nương nương kiên quyết làm theo ý mình, nhất định phải tổ chức một buổi tiệc mừng cho Hoàng đế.
Thật đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu thiên hạ, hoặc có lẽ, bà chỉ đang cố lấp đầy sự tiếc nuối trong lòng mình.
Yên Văn Ngọc ngồi bên cạnh chiếc miện quan, theo sự ra hiệu của ma ma mà cúi mình dâng trà cho Lệnh Ân hầu, khẽ gọi một tiếng ‘cữu cữu’.
Yên Văn Ngọc ngồi bên cạnh chiếc miện quan, theo sự ra hiệu của ma ma mà cúi mình dâng trà cho Lệnh Ân hầu, khẽ gọi một tiếng “Cữu Cữu.”
Thái hậu lúc này mới bỏ qua, hoàn tất nghi lễ bái thiên địa và cao đường, chính thức nhận trưởng bối.
Từ nay, hoàng nhi của bà đã một vị thê tử trên đời.
…….
Yên Văn Ngọc ăn mà không biết mùi vị gì, sau khi ăn xong lập tức được Đinh ma ma dẫn đi đến Trọng Chiêu Điện, để nàng ‘hầu hạ’ bệ hạ đêm động phòng hoa chúc.
Nàng thuận theo ý chỉ Thái Hậu, không dám ngỗ nghịch. Nàng chỉ lo Thái hậu thay đổi chủ ý, hạ lệnh một tiếng, bắt nàng xuống dưới làm bạn mãi mãi.
Bước một chân vào Trọng Chiêu Điện, lúc này Yên Văn Ngọc mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Tang lễ chưa được cử hành, vải bố trắng vẫn chưa được treo lên, nhưng dọc hành lang, những chiếc đèn lồng đã đổi sang màu trắng.
Cung điện này quá rộng, ban đêm gió lạnh tứ phía, bóng người lại ít ỏi.
Đinh ma ma lãnh đạm bước vào bên ngoài tẩm điện. Trước cửa, nhiều thái giám và cung nữ đang quỳ, lặng lẽ đốt tiền giấy.
May thay, không có tiếng khóc than vang lên, Thái hậu đã ra lệnh rằng, tối nay là ngày vui, không được khóc.
“Đi vào thôi.” Đinh ma ma đứng ở cửa, ra hiệu cho nàng tiến vào trong.
Yên Văn Ngọc khẽ nghiêng đầu dò xét, chỉ có thể nhìn thấy phần bên ngoài của tẩm điện.
Ánh nến lập lòe trong bóng tối, tựa như một cái miệng thú sâu thẳm không đáy.
"… Chỉ có một mình ta sao sao?"
Đinh ma ma duỗi tay đẩy nàng vào, nói: “Tối nay, người phải canh giữ trước long sàn, trông ngọn đèn trường minh. Tuyệt đối không được tự tiện rời đi. Nếu phát hiện người không ở đó, ta sẽ báo lên Thái hậu. Hãy tự cân nhắc hậu quả.”
Nói xong, bà không bước vào trong, chỉ lặng lẽ khép hai cánh cửa lại, để mặc Yên Văn Ngọc ở lại một mình.
Ngoài cửa, tiểu thái giám vừa hóa vàng mã, vừa cất tiếng chúc mừng Hoàng đế nghênh đón tân nhưỡng cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
"Ma ma! Đinh ma ma…"
Yên Văn Ngọc cất tiếng gọi, nhưng chẳng có ai đáp lại.
Nàng đứng ở cửa một hồi, mới nhấc chân bước đi, hướng tới bên trong tẩm điện đi đến.
Bước qua một hàng bình phong tinh xảo với tám phiến cửa xếp, nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ phải đối diện với một cỗ quan tài.
May thay, không có quan tài nào cả. Chỉ có một lò hương mạ vàng với hình thú nhĩ, khói thuốc lá lượn lờ quanh nó.
Sau tấm bình phong, băng bồn được đặt ở đó, hơi lạnh lúc này mới tỏa ra xung quanh.
Yên Văn Ngọc nhát gan, chần chừ hồi lâu mới tiến thêm vài bước, quy cũ mà hành lễ. “Dân nữ bái kiến bệ hạ.”
Người đã khuất luôn được tôn trọng, huống chi đây lại là một vị thiên tử. Nàng cúi đầu, bàn tay áp lên mu bàn tay mình, cung kính hành lễ.
Mãi thật lâu sau, nàng mới dám dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua.
Trên long sàng, Hoàng đế yên lặng nằm đó, thân hình cao dài, như thể chỉ đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Yên Văn Ngọc vẫn thấy sợ hãi, nàng có thể gả cho người đã khuất, nhưng việc phải cùng phòng với một người chết… Điều đó quả thực quá đáng sợ.
Nàng khẽ mím môi, lặng lẽ vòng qua một hàng đèn hoa sen kim trản, tìm đến vị trí của ngọn đèn trường minh.
Nàng quỳ xuống trên tấm đệm hương bồ, đây là vị trí nàng phải canh giữ.
Đêm vừa mới bắt đầu, nhưng dường như kéo dài vô tận. Xung quanh quá mức tĩnh lặng.
Trong tẩm điện rộng lớn, chỉ còn lại tiếng hít thở của chính Yên Văn Ngọc.
Nàng siết chặt chiếc khóa vàng trong tay, không ngờ rằng nó lại trở thành niệm tưởng duy nhất vào lúc này.
Trinh Nhi thuộc tuổi Sửu, trước đây nhất quyết muốn chạm khắc một đôi sừng trâu lên khóa vàng. Thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, thậm chí có phần kỳ quái.
Thế nhưng, lúc này, đôi sừng trâu nhỏ bé ấy nằm trong lòng bàn tay nàng lại giống như một lá bùa hộ mệnh, mang đến sự an ủi lớn lao.
Khi một người chìm vào sự tĩnh lặng, suy nghĩ liền cuồn cuộn dâng lên.
Yên Văn Ngọc nhớ đến khuê mật mà nàng không thể từ biệt, dáng vẻ lạnh lùng vô tình của Mạnh thị, và cả Yên gia, họ đã không đến đón nàng.
Hốc mắt nàng dần dần đỏ lên, lòng ngập tràn thương cảm cho chính mình.
Không ai biết nàng ở đâu, họ cũng không để ý, dù nàng có thực sự chết đi, cũng không ai biết.
Suốt đời này nàng có lẽ sẽ không thể gặp lại bà vú, Tri Hạ cùng Trinh Nhi.
Phụ mẫu ruột vì sao không đến tìm nàng? Là vì sợ bị Lưu gia đòi nợ sao?
Vĩnh biệt - điều mà Yên Văn Ngọc chưa từng nghĩ tới lại xảy ra.
Nước mắt nàng lã chã rơi xuống, âm thanh khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Khi vừa ngẩng đầu, thoáng nhìn bóng dáng trên long sàng, nỗi bi thương lại càng trào dâng.
Từ nhỏ, nàng đã từng chứng kiến biểu tỷ đến tuổi cập kê và thành thân, đó luôn là một ngày trọng đại, được đối đãi với tất cả sự trang trọng.
Thế nhưng, giờ đây, lễ cài trâm không còn, hôn lễ diễn ra qua loa, chẳng có thân bằng quyến thuộc nào hiện diện.
Chỉ còn lại mình nàng.
Yên Văn Ngọc càng khóc càng thương tâm, nửa là chết lặng, nửa là mờ mịt, không biết con đường phía trước sẽ ra sao.
Nàng chỉ mãi mê chìm đắm trong thương tâm chính mình, ô ô nức nở, không để ý rằng, trên long sàn, nam nhân nàng không dám nhìn thẳng vào...
Mí mắt khẽ nhúc nhích.
……
Ngụy Ngân Tu đã chết hơn mười năm, là một hồn ma quanh quẩn trong hoàng cung, mãi chẳng thể tiêu tan.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những kẻ kia hao tổn tâm cơ, tranh đấu không hồi kết, mưu tính để giành lấy giang sơn từng thuộc về hắn.
Mà hắn, vốn chẳng phải người có tính khí hiền hòa. Giữa đôi mày, hắc khí từng chút tích tụ, tựa như Tu La.
Ngay lúc hắn nghĩ rằng bản thân sắp hóa thành một lệ quỷ, bên tai bỗng vang lên tiếng khóc nỉ non của một nữ tử.
Âm thanh ấy như một cơn lốc xoáy vô hình, mạnh mẽ kéo hắn xuống, khiến hắn nặng nề rơi xuống vực sâu.
Ngụy Ngân Tu đã từ lâu quên mất cảm giác làm người như thế nào, như thể bị giam cầm và trói buộc, nặng nề tựa ngàn cân, không thể cử động dù chỉ một chút.
Đột nhiên, hắn mở to đôi mắt sắc bén, chăm chú nhìn lên tấm màn gấm vóc quen thuộc phía trên.
Kinh ngạc phát hiện, hắn nhận ra bản thân đã quay trở lại, trong chính thân xác của mình.
Tiếng khóc của nữ tử vẫn chưa dừng lại.
Ngụy Ngân Tu chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên thân ảnh đang co lại thành một bóng nhỏ.
“Ai đó?”
Giọng nói hắn trầm thấp, âm lượng không lớn, nhưng trong tẩm điện vắng lặng, giọng nói vang lên rõ ràng đến kỳ lạ.
Yên Văn Ngọc hít hít mũi, cho rằng bản thân đang gặp ảo giác.
Ai ngờ vừa quay đầu, liên phát hiện môth hoàng đế đã mất, vậy mà lúc này hắn lại động đậy, nghiêng mặt nhìn nàng.
Không phải ảo giác, không phải một giấc mộng, ánh mắt thâm thúy kia đang chăm chú quan sát, rõ ràng và có sức sống.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn không hề chớp, đây rõ ràng, không phải ảo giác!
“!!!”
Yên Văn Ngọc gần như hoảng loạn đến mức ngất đi, toàn thân cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt chạm nhau, chẳng thể phản ứng.
Nàng bị dọa đến ngẩn ngơ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào.
Mãnh liệt chảy xuống, thấm ướt hàng mi dài, chóp mũi cũng đỏ bừng vì khóc quá nhiều.
"Câm miệng."
Ngụy Ngân Tu chẳng hề vui mừng ầm ĩ trước sự việc này, ai đã đưa nữ nhân khóc sướt mướt kia vào đây?
Nhưng hiện tại, hắn không còn tâm trí để bận tâm đến nàng.
Trái tim trong cơ thể này bỗng nhiên hồi sinh, từng nhịp đập khẽ vang lên, máu thong thả luân chuyển trong huyết quản.
Hắn không chỉ vô lực điều khiển tứ chi, mà còn cảm thấy lạnh, cực kỳ lạnh.
Người chết vốn không thể cảm nhận được rét lạnh.
Thế nhưng, hắn đã giành lại sinh mệnh, sống lại trong thời điểm trước khi nhập liệm, cách đây mười năm.
“Ta….ô….ô..” Yên Văn Ngọc che miệng lại, nỗi kinh sợ lẫn lộn trào dâng.
Xác chết của Hoàng đế bệ hạ… đã vùng dậy.
Đêm động phòng hoa chúc, nàng run rẩy đôi môi, giọng nói nhỏ bé vang lên:
“Ngươi… ngươi đến để mang ta đi sao?”
Ngụy Ngân Tu, sắc mặt tái nhợt, ngón tay cứng đờ khẽ giật giật, lạnh lùng đáp: "Gọi Huấn Đức vào."
Yên Văn Ngọc không nhận được câu trả lời. Cuối cùng, nàng cũng lấy lại tinh thần từ cơn kinh hoàng, bệ hạ không phải đến để mang đi tân nương, mà là… chết không nhắm mắt?!
Oan có đầu, nợ có chủ.
Không dám chần chừ thêm giây nào, Yên Văn Ngọc vội vàng bò dậy, chạy thẳng ra gian ngoài.
“Người đâu! Người đâu! Bệ hạ… hắn… hắn đứng dậy rồi!”
Nàng một đường chạy về phía cửa, đánh vào cửa gỗ, kêu to. Nhưng mà là không ai mở cửa tẩm điện, bên ngoài tiểu thái giám cho rằng nàng sợ hãi người chết, nói: “Thái hậu nương nương đã phân phó, đêm nay không được mở cửa. Xin hãy giữ sức lực.”
“Bệ hạ… tỉnh dậy rồi! Ngài ấy vừa công công vào!” Yên Văn Ngọc khóc lóc truyền lời.
Tiểu thái giám cho rằng nàng đang nói năng hồ đồ, liền nghiêm giọng cảnh cáo: “Vu khống bệ hạ là tử tội! Nếu cô nương chán sống, xin đừng kéo người khác xuống nước. Đây không phải là nơi để ngươi la hét làm loạn!”
Dám náo loạn ở Trọng Chiêu Điện, xem ra, đúng là không muốn sống nữa!
Yên Văn Ngọc không ngờ rằng Thái hậu đã sắp đặt người canh giữ cửa, nhất quyết muốn để đêm động phòng hoa chúc diễn ra như đã định.
Thế nhưng, bất kể nàng nói gì, bọn họ cũng chẳng hề để tâm. Nàng quỳ xuống trước cửa gỗ, tiếp tục khẩn thiết giải thích:
“Bệ hạ thực sự đã động! Xin công công vào nhìn xem… ngài ấy còn có thể nói…”
Tiểu thái giám chẳng buồn để tâm, giọng nói the thé vang lên: “Có thể cùng bệ hạ kết thành phu thê, đó là phúc phận của ngươi. Nếu còn làm loạn, hãy cẩn thận cái mạng nhỏ của mình!”
Xem Thái hậu nương nương có thể hay không sẽ hạ lệnh xử tử, vừa hay đưa đi chôn cùng.
Yên Văn Ngọc gõ cửa nhưng không thể mở, lòng nàng vừa sợ hãi vừa sốt ruột. Nàng không muốn quay lại nội thất, nhưng cũng lo bệ hạ nổi giận trách tội.
Sau một thoáng do dự, nàng đành căng da đầu bước vào đáp lời.
Từ khoảng cách xa với giường, nàng vội quỳ xuống hành lễ, toàn thân run rẩy.
“Cửa phòng đã bị khóa chặt, không chịu mở. Mong bệ hạ anh minh.”
Ngụy Ngân Tu vốn là người tập võ, nên tiếng nói bên ngoài gian phòng, hắn có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngay lúc này, ánh mắt hắn lướt qua Yên Văn Ngọc và chợt nhận ra chiếc hỷ phục đỏ rực trên người nàng.
Hắn vốn thông tuệ, chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng qua lúc này hàn khí bao trùm, hắn không còn đủ sức để truy hỏi nhiều hơn.
Khép nửa mí mắt, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Đến bên trẫm."
Yên Văn Ngọc rùng mình, đôi mắt đỏ hoe vì hoảng loạn. “Bệ hạ… xin tha mạng…”
“Lại đây.”
"Bệ hạ…"
“Đừng để trẫm phải nói lại lần nữa.” Giọng hắn trầm xuống, nặng nề đầy uy quyền.
“Ta…”
Yên Văn Ngọc ô ô òa khóc, đôi chân run rẩy đến mức không thể đứng dậy. Nàng chỉ còn cách quỳ gối, bò đến trước giường, giọng nói nghẹn ngào:
"Bệ… bệ hạ có điều gì oan khuất?"
Nàng chỉ có thể lắng nghe, nhưng chẳng thể làm gì để giúp hắn được.
Ngụy Ngân Tu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát nữ tử trước mặt, một bóng dáng yếu đuối như hoa lê vương hạt mưa, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Có phải là đang coi hắn như oan hồn đến đòi mạng?
“Trẫm cảm thấy lạnh. Ngươi nằm xuống, để trẫm sưởi ấm.”