Nghe giọng điệu của Bình Quả là biết ngay cái thằng này thuộc loại hư hỏng sớm, nhìn chai rượu mà thấy nhiều như thế, như Điền Viên với Hàn Đồng Cảng còn ngó ngang ngó dọc chẳng hiểu cái gì kia kìa.
“Thay nhãn, thiết kế cái khác là xong, đồ ngốc, rồi xung quanh làm vài cái hoa văn, dùng màu đỏ Trung Quốc, đóng lên mác hàng kỷ niệm 90, 100 năm gì đó, thế là là giải quyết được vấn đề đồ cổ. Dùng làm quà tặng đấy, thiết kế vui mắt vào ...” Soái Lãng an bài, y có tính toán ở siêu thị rồi, sau đó bị cô em robot cắt ngang.
An bài của Nhị ca có thể nói là tính toán từ góc độ chuyên nghiệp, nhưng Điền Viên chẳng quan tâm tới chuyện đó, nghe thấy Soái Lãng thành cửa hàng trưởng, chạy tới kéo tay: “Nhị ca, phải ăn mừng, chỉ hai ngày đã leo lên cửa hàng trưởng, quá ngầu, lương tháng bao nhiêu?”
“Không có lương, chỉ bán thứ này thôi, bán được thì có tiền.” Soái Lãng không giấu diếm đám anh em.
“Không có lương mà anh cũng dám làm à? Thứ này bán nổi bao nhiêu tiền, phần trăm chả ra cái rắm chó gì.” Điền Viên cướp lấy chai rượu, càng nhìn càng ngứa mắt.
“Đúng đấy Soái Lãng, loại rượu này cả anh em mình còn chẳng thèm uống thì bán được cho ai? Cậu tinh minh như vậy sao lại thành hồ đồ?” Hàn Đồng Cảng nhìn mà lo.
“Bằng vào thứ hàng nát giá dăm ba đồng, anh mang xuống quê tặng còn được, bán cho chó mua ... Anh tự móc tiền ra mua cho đỡ tốn công.” Điền Viên nhét chai rượu trả Bình Quả, có chút kinh nghiệm buôn bán là nhìn ra ngay tiềm lực của thứ này.
“Mày nói dễ như bỡn ấy, tao mà mua được thì còn nói làm quái gì, hơn hai vạn chai đấy.” Soái Lãng trợn mắt lên.
“Bao nhiêu?” Ba cái miệng cùng hỏi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT