Chứ còn gì nữa, gặp nạn chỗ nào? Xe thay cái mới rồi, loại này hơn 400 nghìn (1.3 tỷ), lại nhìn toàn thân Thịnh Tiểu San từ trên xuống dưới, trang phục thuộc thương hiệu gì thì Soái Lãng không nhận ra, nhưng quyết không phải loại mở nồi không thấy gạo, hơn nữa y lập tức nghĩ tới Lưu Nghĩa Minh, không khỏi thầm nhủ, bỏ mẹ, hay là tới gây chuyện.
“Hừm, nói đi nói lại vẫn là muốn quịt.” Thịnh Tiểu San lườm một cái, nhưng giọng điệu không giống tới đòi nợ, ngược lại còn trêu ghẹo: "Tôi nghe hai đứa trong cửa hiệu của anh nói chuyện rồi, anh sống có vẻ tốt quá nhỉ, mua cửa hiệu này, mua nhà này, còn làm viện dưỡng lão gì nữa chứ ... Sao thế, anh đưa chồng tôi vào tù, sau đó xấu hổ không dám gặp tôi nữa à?”
“Tôi, tôi ... Cái này liên quan gì tới tôi? ... Tôi còn không biết chuyện gì xảy ra ... À phải Tiểu San, hay cô mở mắt cho tôi đi, rốt cuộc là chuyện gì? Cái gì mà Từ gia, Viễn Thắng, còn có cái quỹ AP gì gì đó đều đổ rồi ....” Soái Lãng làm ra vẻ vô tội.
Cơ mà làm sao qua mắt Thịnh Tiểu San được, cô biết thừa, không vạch trần thôi, chỉ nhìn Soái Lãng suốt từ trên xuống dưới, có vẻ ngạc nhiên lăm: "Anh giỏi lắm, vậy mà bình yên vô sự thoát thân được, tôi vẫn đánh giá thấp anh rồi.”
“Tiểu San, cô sẽ không trách tôi chứ? Kỳ thực tôi không làm gì cả, bọn họ tranh qua cướp lại, sau đó tự làm bản thân vào tù đấy chứ.” Soái Lãng thành khẩn nói, dù thế nào cũng không muốn chọc cô gái này, dù sao ngủ với người ta rồi đẩy chồng người ta vào tù, nghe thấy giống quân khốn nạn không?
Thịnh Tiểu San không trách mà còn cười: "Sao tôi lại trách anh, tôi tới để cám ơn anh đấy.”
“Cám ơn tôi á?” Soái Lãng há hốc mồm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT