“Cái gì? Chủ động báo cảnh sát, anh thấy tôi chưa đủ rắc rối à?” Từ Trung Nguyên không chịu, ai ngờ họa vô đơn chí, điện thoại gọi tới, thấy số Du Lượng, ông ta nhận máy chửi luôn: "Du Lượng, có phải mày thấy Từ gia tao dễ bắt nạt không? Mày muốn tiền à? Không có cửa đâu.”
“Thế à, vậy bọn tao không cần tiền nữa, thế còn mày có cần người không? Nghe nhé ... Kêu đi, kêu đi ... Kêu to chút.”
Trong điện thoại tức thì có tiếng kêu thảm: "Á, buông tôi ra, buông tôi ra, đừng mà ... Á ...”
Từ Trung Nguyên tái mặt, nước mắt trào ra, là tiếng kêu của em gái và em dâu, cuống quít sửa lời: “ Ông chủ Du, ông chủ Du, đừng hại người nhà tôi, tôi trả tiền, tôi lập tức trả tiền.”
“Được, trước trưa mai mà tao không có tiền, một bụng tức này sẽ trút hết lên mấy nữ nhân Từ gia bọn mày, để chúng sinh cho tao vài đứa con chơi, ha ha ha .” Du Lượng cười lớn cúp điện thoại.
Từ Trung Nguyên chết lặng tại chỗ, Từ Thừa Quý chạy tới hỏi, ông ta tóm ngay đứa cháu: "Mau gom tiền, đám người kia bắt mẹ và cô cháu rồi ... Con mẹ chúng nó, lão tử thế nào cũng băm xác chúng mày cho chó ăn.”
Nhìn bộ dạng ông ta đã tới ngưỡng điên cuồng rồi, Nhâm Quan Triều sợ hãi lùi về sau mấy bước, ai ngờ đột nhiên "đoàng" làm hắn giật mình đứng không vững ngã oạch xuống tuyết, mơ hồ lại nghe thấy hai tiếng "đoàng, đoàng". Mặt Nhâm Quan Triều tái me tái mét, nếu ở trong thành phố ngang nhiên đấu súng, thế thì ai cũng không thoát nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT