Cám ơn ông già xong, Soái Lãng nói muốn đi quanh xem thế nào đã, ông già liền chỉ đường cho y đi.
Bắc Mang được coi là nơi phong thủy tốt, vì thế người người tới đây tranh giành, khiến diện tích mỗi ngôi mộ bị hạn chế, nhìn sơ qua chỉ thấy rừng bia san sát, cứ đi vài bước là thấy bia không tên. Soái Lãng phải phục tên lừa đảo đó, hắn mà chôn tài sản ở đây thì ai dám tới đào? Nhiều như thế, tìm thế nào? Hắn chắc chắn không dùng cái tên Đoan Mộc Giới Bình ...
À, tên ... Soái Lãng nhớ lại câu "Tôi không muốn dùng cái tên Đoan Mộc Giới Bình nữa", giờ nghĩ lại có y nghĩa sâu xa hơn. Đi dạo một vòng, Soái Lãng quay về cổng nghĩa trang, đã hơn 10 giờ sáng rồi, ban quản lý mãi mới có người tới, một bác gái mặt béo da đen.
Soái Lãng nhìn không thấy cái tên lần trước tư vấn bán mộ cho mình, mặt lạ càng dễ làm việc hơn, vừa mới gõ cửa đi vào lại được bác gái nói một tràng kiềm nén bi thương ... Vội vàng ngăn bà ta: “Dì ơi cháu không phải vì trong nhà có người chết mới tới.”
“Ai rồi chẳng phải chết, mua mộ sống chứ gì? Bình thường, chuẩn bị trước bớt lo, chết cái có chỗ chui vào ngay, thuận tiện.” Bác gái gây sốc.
“Không không không, cháu không tới mua mộ.”
“Thế cậu tới đây làm cái gì hả, trêu đùa tôi đấy à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT