Soái Lãng vẫn thái độ như xác chết trôi sông ấy, uể oải ái: “Ừ, biết rồi, tôi đi đây.”
“Này ... Đừng đi chứ, đã nói hết đâu.” Hoàng Hiểu bị bộ dạng của Soái Lãng làm thất vọng vô cùng, nắm vai y kéo lại.
Soái Lãng bĩu môi: “Anh không nói hết một lần được à, vênh váo với tôi hay lắm à, có bản lĩnh đứng giữa đường mà hô to lên, các người nghe đây, tôi đẩy giá mộ kiếm được vài trăm vạn, toàn là tiền người chết đấy, các người có thèm không?”
“Thôi, thôi ... Không nói chuyện này nữa.” Hoàng Hiểu nghe mà xấu hổ, bịt miệng Soái Lãng lại, rút ví ra đưa cho Soái Lãng một phong bì.
“Thế còn được, ăn chia hả ... Sao mà ít thế, không phải phí chia tay tới một vạn à, thế này thì được bao nhiêu?” Soái Lãng không cầm, sờ qua thấy mỏng mỏng ném trở lại luôn.
Hoàng Hiểu trừng mắt lên, nhặt phong bì: “Phí chia tay cái gì, vớ vẩn ... Thầy cha nói, chuyện trước kia coi như bỏ qua, cho cậu cơ hội làm lại từ đầu. Đó là 3000, từ giờ trở đi tính là tháng mới, lương vẫn như cũ.”
“Nói với ông ấy, lương tháng một vạn, ít hơn không làm.” Soái Lãng vênh váo hết cỡ.
“Cậu ... cậu bình thường kiếm được bao nhiêu, cho cậu 3000 là không ít rồi, 3000 đủ kiếm em gái trợ thủ xinh đẹp, đừng có thấy cho cậu thể diện cậu lên mặt nhé, hối hận không biết đi đâu mà tìm đâu.” Hoàng Hiểu nửa dọa nửa khuyên.
Soái Lãng hừ một tiếng đi luôn, đang bực mình đây, ca ca thèm vào ấy, ca ca là người có nguyên tắc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT