Năm ngày sau khi Đoan Mộc Giới Bình bị bắt, một buổi sáng trời nhiều mây âm u, trước cổng bệnh viện Bác Ái.
Một đoàn người từ sảnh bệnh viện đi ra, trừ hai người vác camera đi ngược, ba người cầm máy chụp ảnh, còn lại đều là cảnh sát, xúm quanh hai lãnh đạo, dọc đường cười cười nói nói. Đợi lên xe rồi càng phô trương, xe cảnh sát đi trước mở đường, theo sáu bảy tám cỗ xe hộ vệ, nối đuôi nhau mà đi, sân bệnh viện nhờ thế trống cả mảng.
Ở quốc gia sùng bái quan chức này đó là chuyện thấy quen rồi, cho dù là người đi đường nhìn thấy cũng chỉ vẻn vẹn liếc mắt một cái, chẳng có tí ti cảm xúc nào.
Đội xe vừa mới đi, Soái Lãng lấm lét như trộm từ ngoài cổng chính thò đầu vào, sau lưng là đóa hoa hồng đỏ rực, vừa mới định đi thì có người gọi: “ Soái Lãng.”
Quay đầu lại một cái, Soái Lãng ngạc nhiên, là chiếc xe cuối cùng của đội xe đỗ lại bên đường, Thẩm Tử Ngang từ xa chạy tới. Soái Lãng vui vẻ ra mắt cứ như gặp anh ruột, từ xa đã chào: “Thẩm cảnh đốc, ăn chưa?”
“Ăn chưa? Bữa sáng thì ăn lâu rồi, bữa trưa thì chưa bắt đầu, anh hỏi bữa nào?” Chỉ một câu khách khí cho có, Thẩm Tử Ngang nghiêm túc vậy đấy, trả lời rất rành rọt: “Đã nhận được tiền chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT