Té ra là chuyên môn tới đưa áo, tuy chẳng biết nói cho người ta vừa lòng, nhưng việc làm được Soái Lãng ghi nhận, mặc vào mới biết là áo trong của cảnh sát, hơi rộng, áo len cũng bị dính màu rồi, đành khoác thêm áo ngoài.
Phương Hủy Đình chỉ hộp cơm trên bàn: “Ăn đi, điều kiện chỉ có thế thôi, đừng chê.”
Soái Lãng ừ một tiếng, vất vả cả buổi sáng, đúng là đói rồi, mở một cơm, lập tức rút đũa ăn như chết đói chết khát.
Phương Hủy Đình vốn định đi, nhìn cảnh đó hơi nhíu mày, mùi vị hộp cơm đó thế nào cô biết, gạo là gạo cũ, loại chỉ bở to mà vô vị, rau chỉ có vị mặn như rau muối, thịt lợn chẳng cạo sạch lông, vậy mà Soái Lãng ăn ngon như thế, lòng có cảm giác là lạ: “Ngon không?”
“Ăn cho xong, tôi muốn gọi thêm vài món, các cô có chịu không?” Soái Lãng miệng hàm hồ nói, y thích ăn ngon thật, nhưng nếu không có thì cơ bản cái gì cũng nuốt được, nếu không thế y đã chết đói cách đây vài năm rồi chẳng phải đợi tới bây giờ.
Phương Hủy Đình nhận ra, mình thực sự được nuông chiều quen rồi, còn anh chàng giàu xổi này, bản chất vẫn là rễ cỏ. Cô không đi nữa, tới bên giường, không ngờ bất giác đi gấp lại chăn, chỉnh lại gối, hừm chị đây ở nhà còn chẳng gấp chăn mình đâu nhé, vừa quay lại thì thấy Soái Lãng nhìn mình chằm chằm từ trên xuống dưới, bực mình gắt: “Nhìn cái gì?”
Ai ngờ Soái Lãng hỏi: “Ở nhà cô chẳng bao giờ gắp chăn đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT