Lâm Bằng Phi cau mày, Soái Lãng mặc dù chẳng ra sao, nhưng thằng nhóc này rất nghĩa khí, ở loại chuyện này, có thể tin, y đoán chừng không hại mình đâu.
Soái Lãng thành khẩn nói: “ Tổng giám đốc Lâm, tôi sẽ nói với anh một tin tức nữa, anh phải bảo mật, Thai Bác Văn đang bị điều tra, không ít lát nữa anh thử hẹn hắn đi, nếu có thể hẹn được thì đừng tin tôi. Bảo mật nhé, tôi không giấu anh, hôm qua tôi bán sạch rồi, tôi kiếm được hơn một trăm vạn, vốn không định nói với ai, nhưng tôi không thể nhìn anh rơi xuống hố.”
Đây là tin lớn, Lâm Bằng Phi không khỏi rùng mình một cái: “Cám ơn cậu, tôi sẽ suy nghĩ cẩn trọng.”
Hiệu quả rồi, Soái Lãng đưa tay ra: “Vậy trả tiền đi.”
“Soái Lãng, tôi sợ cậu rồi đấy, không thể tống tiền trắng trợn vậy chứ? Bằng vào mấy câu nói mà muốn tôi trả 30 vạn à? Tôi còn chưa biết thật giả mà?” Lâm Bằng Phi dở khóc dở cười.
“Nếu không có lợi thì tôi làm gì? Với lại anh còn bận tâm tới ít tiền này à? Thế này đi, tôi lấy chuyện làm ăn ở khu phong cảnh ra thế chấp, nếu tin của tôi sai, anh cứ tăng giá hàng, một két thu thêm 6 hào, một năm anh còn thu nhiều hơn 30 vạn. Thanh danh của tôi không ra sao, nhưng chữ tín không tệ ... Với lại tôi không cần số tiền này, mà là để tài trợ cho giáo sư Vương tổ chức triển làm văn hóa kim thạch.” Soái Lãng đóng vai người bảo vệ văn hóa, bạo vệ đạo nghĩa.
“Chuyện nhà chúng tôi mà cậu cũng quản à? Giáo sư Vương căn bản không xin tiền từ tôi, ông ấy thanh cao lắm.” Lâm Bằng Phi không lạ gì chuyện Vương gia, vì mẹ của Vương Tuyết Na là chị của vợ ông ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play