Đỗ Ngọc Phân ở bên thong thả uống rượu như xem xiếc khỉ, mặc kệ Soái Lãng nhảy lên nhảy xuống loạn xạ như khỉ.
“Cha, con đây, không nhận ra giọng con à ... Không uống ... Thì có uống một ít .... Con phát hiện ra vụ lừa đảo lớn vượt tưởng tượng của chúng ta, có khả năng bọn chúng có sắp đặt ở TTCK ... Đúng .... Giống trò ở bán đấu giá ấy, chúng cuỗm tiền một cách hợp pháp mà chẳng ai làm gì được ... Cha, cha có nghe con nói không? ... A lô.” Bên kia tắt máy rồi, Soái Lãng giận tới muốn đập điện thoại.
Đỗ Ngọc Phân hỏi: “Sao thế?”
“Cái lão già đó muốn tôi về đi làm, đừng quan tâm chuyện không phải của mình.” Soái Lãng tức tới chửi luôn cha mình: “Đúng là già tới hồ đồ rồi.”
Đỗ Ngọc Phân phì cười, cười trên đau khổ của người khác, chẳng bình luận gì thêm.
Soái Lãng như con thú mắc bẫy, đi qua đi lại rất lâu, cầm điện thoại lên mấy lần định bấm số, nhưng đoán người ta chẳng tin mình, cha mình còn chẳng chịu nghe nói gì tới người khác. Đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Phân: “Chị, chị có tin tôi không?”
“Tin.” Đỗ Ngọc Phân cười, nhấn mạnh: “Tôi tin cậu không có ác ý.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT