Thảm kịch nhân gian trong miệng trưởng thôn thành đoạn chuyện thường ngày khô khan, chẳng mang chút cảm thán nào, cũng không biết là vì tới tuổi này đã nhìn thấu sinh tử hay là vì ở thời đại đó đã quá quen thuộc. Dù sao thì ông ta nói cũng nhẹ nhàng lắm, bước chân thoăn thoắt chẳng chút đình trệ, lên ngọn núi thấp bên sông.
“Lão ca, ngôi mộ đó là do ai lập?” Soái Thế Tài lại hỏi.
“Thôn dân chứ sao, mỗi người được cho 10 điểm lao động đi chôn cất.”
Xem ra an táng rất qua loa, Trịnh Quan Quần lắc đầu, Ngô Nhân Mỹ trước giải phóng là đại gia khuê tú, thân thể thiên kim chôn xương ở đây, đáng 10 điểm lao động.
“Về sau thế nào? Đồn cảnh sát có điều tra nguyên nhân cái chết không, rồi có người chuyên môn về đem cô ấy và chồng an táng một chỗ, còn dựng tấm bia, lão ca có nhớ không?” Soái Thế Tài hỏi tới tin tức cuối cùng về Đoan Mộc Giới Bình gần 20 năm rồi, chỉ là không hiểu vì sao hắn không lựa chọn chôn cha mẹ ở quê nhà, ở Trung Châu mà là ở núi hoang này.
“Nhớ chứ, đó là đứa bé ngoan, nó tới nhờ người trong thôn giúp, mặc đồ tang lần lượt dập đầu với từng hộ trong thôn, dập tới đầu chảy máu. Mẹ nó chết cũng thảm, 20 năm sau thân nhân mới tới, cán bộ thôn tổ chức trai tráng đi làm mộ ... Thằng bé đó khổ, từ ngày đầu cứ ngủ bên mộ, khóc tới ngất đi mấy lần, ở bên mộ qua 7 ngày mới đi ... Khi đó không đi nổi nữa, cần người khiêng ...” Trưởng thôn cũng bùi ngùi, thở dài một cái.
Càng tìm hiểu cuộc đời Đoan Mộc Giới Bình càng không thấy đặc sắc, chỉ càng thấy bi kịch, mà cái bi kịch này truyền nhiễm cả hai đời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT