Nhân lúc không ai để ý tới mình, Soái Lãng đi tới chỗ công nhân còn đang đục đẽo bia đá, ngồi xuống đưa điếu thuốc cười lấy lòng: “Lão ca này, mỗi ngôi mộ ở nơi này bao nhiêu?”
Thợ đá không đáp, đặt búa sang bên, nhận lấy điếu thuốc gài vào tai, lau bụi đá trên mặt, đắc ý giơ hai ngón tay lên.
Soái Lãng buột miệng: “20 vạn sao?”
“20 vạn á, 20 vạn mà gọi là Danh Lưu à? 20 vạn không đủ phần chi phí, biết đá hoa cương ở đây mang từ đâu tới không? Thái Hành Sơn đấy, bia khắc thủ công, đá nguyên khối không phải loại dùng mìn phá núi để lấy đâu, đục từng búa mà ra đấy, đảm bảo vĩnh cửu. Ngôi mộ nhỏ nhất 80 mét vuông, được phong thủy đại sư bố cục, cậu nói xem bao nhiêu?” Thợ đá như bị xúc phạm ghê gớm lắm, không cần hỏi đã xổ ra một tràng.
Soái Lãng biết là bao nhiêu, vì y tính đúng rồi, trên trăm vạn mới có lãi, vẫn không ngờ: “200 vạn sao?”
“Lần này đúng rồi, 200 vạn còn chưa tính phí quản lý, 20 vạn là cái chó gì, trưởng thôn thôn tôi vợ chết thu tiền lễ còn 20 vạn.” Thợ đá nhìn Soái Lãng là biết không phải người mua nổi mộ, chẳng hứng thú nói chuyện nữa, cúi đầu làm việc.
Soái Lãng đứng dậy, kết quả làm y chấn kinh vô cùng, dựa theo phần trăm 10 -20% mà em gái tiếp thị ở Thanh Long Sơn nhắc tới, đó là nghĩa trang lâu năm rồi, chật chội lắm rồi, nghĩa trang này mới % còn phải cao hơn, có khi được 40, thậm chí 50 vạn ... Soái Lãng nhìn về phía Cố đại sư đang cầm la bàn đi men theo suối, không biết nên ngưỡng mộ không, lão già này không thèm lừa đảo mà đã kiếm một khoản lớn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play