“À, không, hiện chưa hết giờ làm, với lại tôi cũng không có thời gian công tác chuẩn, nói không chừng tổng giám đốc Hoa sẽ an bài công việc gì đó, với lại ...” Lưu Hinh Lan đưa ra mấy lý do yếu ớt.
Thai Bác Văn nhìn thấu tâm sự của cô, nhẹ nhàng nói: “Hinh Lan, đừng coi tôi là ông chủ lớn hải ngoại, tôi như em thôi, đều là người làm công.”
“Không thể nào.” Lưu Hinh Lan bất giác thốt lên.
“Sao lại không? 15 tuổi tôi đã ra nước ngoài làm công, bán bảo hiểm, làm thao tác viên ở TTCK, làm tiêu thụ viên ... Dù hiện tại chỉ là một trong số cổ đông của Lập Tấn, còn chưa phải là cổ đông lớn nhất ... Nói cách khác vẫn đi làm công thôi ... Em xa lạ thế làm gì.” Thai Bác Văn tự bộc lộ thân thế, thu được không ít thiện cảm của Lưu Hinh Lan, song vẫn chưa có biểu thị gì.
Đó là bệnh chung của nữ nhân trí thức cao, luôn bày ra vẻ rụt rè thối tha, Thai Bác Văn chửi thầm, có điều để đạt được mục đích hắn có đủ kiên trì: “Phải rồi Hinh Lan, thế này đi, chúng ta ăn bữa cơm công vụ, công ty chúng tôi chuẩn bị mua từ Hoa Thái chừng 50 xe hàng, tôi nói với tổng giám đốc Hoa, tôi chỉ bàn với em ... Sao, như thế không làm trái nguyên tắc của em chứ?”
“Vậy ... Thì được.” Lưu Hinh Lan cười nhẹ, thấy đối phương thật thông tình đạt lý, không nhận ra hắn thay đổi cách xưng hô với mình, vui vẻ nhận lời.
Thai Bác Văn rất lịch sử mời Lưu Hinh Lan lên xe, đứng tại chỗ vẫy tay tạm biệt, xe đi xa rồi trong gương chiếu hậu Lưu Hinh Lan vẫn thấy hắn đứng đó nhìn theo mãi, lòng không khỏi dâng lên chút gợn sóng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT