“A, đây là đâu?” Soái Lãng xuống xe, nhìn thấy tòa nhà lớn nhưng số tầng không nhiều, ánh đèn nhấp nháy phác họa ra ngoại hình không nhỏ, tiếp đó thấy tấm biển Nhà khách Lục Thành sáng trong đêm.
Chính ủy Đồng đặt một tay lên vai Soái Lãng: “Thế nào, đây chính là nhà khách chúng tôi chiêu đãi đồng nghiệp ngoại tỉnh, cậu ở đây ăn uống đủ cả, thoải mái nghỉ ngơi, có trực ban 24/7, tuyệt đối an toàn.”
“Cám ơn ...” Soái Lãng nói một câu chung chung, nhưng đầu hơn nghiêng về phía Phương Hủy Đình.
Phương Hủy Đình như không thấy, mặt nặng như tiền đi về phía trước.
Đi qua đại sảnh, vào thang máy, cả ba người đều không nói gì thêm, quan hệ đôi bên bây giờ rất vi diệu, Lão Trịnh làm ra vẻ rộng lượng thả người, thật giả không nói, Soái Lãng vẫn giấu bài tủ, đối phương lại cho rằng đã mò thấu được y rồi. Một là tổ chuyên án tìm không ra người, đang sốt ruột lắm rồi, hai là chút chuyện lặt vặt của y chưa là gì với người ta, tốt nhất là đừng dính líu với người ta; ba là một tin tức không xác định đổi lấy đãi ngộ đặc thù, Soái Lãng ngày càng thấy sức nặng của quân bài nắm trong tay mình.
Rời thang máy đúng là có người gác, mặc cảnh phục ngồi ở vị trí phục vụ viên, nhìn thấy ba người họ đứng lên kính lễ, chủ động đi mở cửa phòng, mời Soái Lãng vào.
Chỉ là một gian phòng nhỏ, 2 giường ngủ, một gian vệ sinh, sạch sẽ nhưng chẳng cao cấp gì vừa đi vào thì Đồng Huy có điện thoại ra ngoài hành lang nhận. Soái Lãng thả mình xuống giường, thời gian qua xảy ra nhiều chuyện, thực sự có chút mệt mỏi, nhìn thấy gối và giường liền cảm thấy thân thiết ôm vào lòng ... Vừa ôm một cái có tiếng ho, là Phương Hủy Đình đứng bên cạnh TV, Soái Lãng ngồi bật dậy, nhìn hai cái giường, ngạc nhiên hết cỡ: “Hả, cô cũng nghỉ ngơi ở đây à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play