Soái Lãng gật đầu kèm một cái tặc lưỡi hâm mộ: “Rất thích.”
“Cái này mô phỏng đại gia thư pháp Thịnh Quang Truyền nhà Thanh, cậu là cao đồ của Cố đại ca, nhất định nhìn ra vận vị trong đó.” Vương Tu Nhượng ngồi xuống nói.
Soái Lãng thộn mặt, không dám lên tiếng, vận vị thì đúng là cảm giác được một ít đấy, nhưng mà chữ thì chẳng nhận hết, nhận hết cũng không hiểu nổi nghĩa.
Vương Tu Nhượng thấy Soái Lãng nhìn chăm chú như thế, tưởng có chỗ nào không đúng, nói kiểu hỏi ý: “Câu đối này dùng mực quá đậm, không đủ bút ý, là tác phẩm năm xưa của cha tôi, vì trong lòng oán khí quá nặng, nên ở thư pháp không thể đạt tới đỉnh cao.”
Con mẹ nó càng nghe càng khó hiểu, Soái Lãng chỉ chữ thứ hai từ trên xuống: “Bác này, chữ này là chữ gì ấy nhỉ? Tôi nhìn nãy giờ không ra.”
Phụt ... Vương Tu Nhượng phun trà ra ngoài, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Soái, cậu trêu đùa ông già này đấy à?”
“Đùa cái gì mà đùa, tôi không đọc được hết mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play