Hai người họ không làm gì cả, chỉ dẫn cô đi một vòng vậy thôi, Soái Lãng lái xe khí tài của ban hậu cần đi quanh phố, đôi khi còn cố ý đi sát với xe CSGT, thậm chí còn thò đầu ra ngoài cửa sổ gật đầu, làm Tang Nhã toát mồ hôi lạnh nhéo hông y giục đi nhanh.
Soái Lãng làm thế là để sửa cái tật coi mình là nghi phạm của Tang Nhã, gặp cảnh sát phải coi như không. Lần thứ hai Soái Lãng đỗ xe gần chốt giao thông, Tang Nhã ngồi im thin thít, người còn cứng lắm. Lần thứ ba gặp một cái xe tuần tra Tang Nhã đã dám nhìn thẳng rồi ...
Sau đó dần không sao nữa, thậm chí chỉ một cảnh sát lái mô tô, Tang Nhã còn bình phẩm: “Chồng ơi, sao em thấy các anh cảnh sát ai cũng đẹp trai hơn anh thế?”
“Vớ vẩn, chúng ta là hàng nhái họ là hàng xịn, so thế quái nào được? Đi thôi, không xem nữa, nếu không em đi quyến rũ cảnh sát cho anh đội nón xanh mất.” Soái Lãng quay đầu xe, tự tôn bị tổn thương rồi.
Tiếp theo tới tòa nhà Bưu Điện, Tang Nhã chỉ hôm qua thấy Lương Căn Bang ở đâu, Soái Lãng quét mắt nhìn, bãi đỗ xe có mấy camera, chắc là ghi hình toàn bộ, an bài Tang Nhã ngồi yên tại chỗ, còn mình nách kẹp cặp công văn, nghênh ngang xuống xe.
Tang Nhã nhìn thế nào cũng giống cảnh sát đi làm công vụ, cô hiểu ra vì sao đồng bọn của mình bị phát hiện, vì hắn đóng giả được cái bề ngoài, Soái Lãng đóng giả được cái thần thái, cao thấp không nói cũng biết.
Đi vào đại sảnh, Soái Lãng đưa huy hiệu ra với tiếp tân, giọng điệu chính thức: “Ban công an đường sắt, tôi muốn xem camera giám sát lúc 6 giờ 40 phút sáng hôm qua ở bãi đỗ xe.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play