“Đừng mơ.” Tang Nhã cười khanh khách đạp Soái Lãng vừa sán tới gần, tiếp đó lại dùng chân kéo Soái Lãng ngồi bên cạnh, tay ôm lấy: “Này, có một việc em muốn thương lượng với anh.”
“Không cần thương lượng, nếu không đủ tiền chạy trốn em cứ nói, anh cho em.” Soái Lãng vỗ ngực rất hào sảng.
Tang Nhã đưa tay mân mê tai Soái Lãng dịu dàng nói: “Không phải chuyện đó, thực ra hôm nay em tới khu phong cảnh là để đưa anh đi.”
“Cái gì, đưa đi?” Soái Lãng không ngờ trong lòng Tang Nhã luôn nghĩ tới chuyện này.
Hai tay tang Nhã như rắn nước cuốn lấy Soái Lãng, môi đưa tới hôn nhẹ lên môi: “Ừ, em phiêu bạt nhiều năm rồi, có lúc nghĩ, cứ chạy khắp nơi lừa gạt cũng chán, muốn kiếm một nơi không ai quen biết, sống yên ổn cả đời ... Định nghĩ lần này kiếm một khoản lớn, đưa anh đi cùng, nhưng mà hiện giờ ... Trước em cứ nghĩ anh là tên tiểu lưu manh, ai ngờ anh có thể hô phong hoán vũ ở khu phong cảnh, tiền cũng không thiếu, nên ... Bỏ đi, em nói thẳng vậy, có muốn đi với em không?”
Giọng Tang Nhã rất ngập ngừng, đầy tính không xác định, nhưng rất ôn nhu, vừa nói người dần ngả xuống, đè lên Soái Lãng. Cảnh này làm Soái Lãng nhớ tới đêm ở Trường Cát, hôm sau tỉnh lại như nổi điên tìm kiếm cô khắp nơi: “Em muốn anh đi cùng em sao?”
“Ừ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT