Không đúng, không điên, số 88 và 49, bất kể ai ra giá bao nhiêu đều thêm 5 vạn, rất vững vàng. Hội trưởng Vương và ông chủ Hoa luân phiên ra giá, giống như tranh nhau ... Thế này giá đẩy lên bao nhiêu không rõ nữa.
Con mẹ nó, mắc bẫy rồi, Soái Lãng rụt đầu lại, chớp mắt một cái đã có quyết định thích hợp nhất lúc này, lùi lại góc tường, nhân lúc trên kia cạnh tranh tưng bừng, vù một phát chạy ra lối thoát hiểm, sau đó là chạy như bị ma đuổi.
Chạy tới tận bên đường đối diện mới gập người thở hồng hộc ... không phải do mệt, chủ yếu là tác động tâm lý.
Đúng là mắc bẫy, món đồ cuối cùng chắc chắn là giả, chỉ cần bán một món này thôi là kiếm lại đủ lợi ích mấy chục vạn ném ra làm mồi nhử lúc trước ... Khúc dạo đầu mình chơi nghiêm túc như thế, chơi chói lọi như thế, người mua về vớ phải hàng giả sẽ nghĩ .... Ba món đồ trước đều bị một người mua, món thứ tư này ... Làm ăn có ai ngốc, họ nghi mình ngay.
“Không đúng, không đúng, kiếm nhiều người đẩy giá như vậy không tới mức vì lừa một người chứ?” Soái Lãng rút ngay tờ báo ra, hôm qua giá kéo lên một cách bất thường, khổ nỗi y chẳng hiểu gì về đồ cổ, không biết hàng có đáng với giá không.
Rốt cuộc vụ lừa đảo này lớn cỡ nào đây? Soái Lãng nhìn không thấu, nếu không phải chỉ một món đồ, mà tiện thể nhét mười mấy món đồ giả vào thì con số còn khủng khiếp đến đâu?
Mẹ nó, không xong rồi, mình phải trốn đi thôi, chuyện này không cách nào kết thúc tốt đẹp được nữa, lòng Soái Lãng như lửa đốt đi về phía xe, nhưng kịp thời phanh lại, tay ôm ngực lên cơn đau tim, hai cảnh sát giao thông đi quanh cái Audi của y, đang nhìn lên nhìn xuống ...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play