Hoa Thần Dật đi qua đi lại mấy vòng không ích gì, chỉ có trán bị vỗ sắp đỏ lên rồi: “Phó tổng Trần, anh có chắc là người ta không có ám thị gì khác chứ?”

Phó tổng Trần đáp rất chắc chắn: “Đúng là thế, vẫn câu nói đó, hữu sư vô giới, hữu giới vô sư, ngoài ra không nói gì cả, hoàn toàn không có ám thị nào hết.”

“Cũng không có yêu cầu nào à?”

“Không ạ, Cố đại sư không những không cần thù lao, còn chỉ cho tôi thấy rất nhiều vấn đề trong hợp đồng.” Người trả lời là thư ký Lưu, sau đó thuật lại những lời mà Cố đại sư chỉ ra cho mình: “... Ông ấy chỉ ra dụng tâm của người cùng nghề khác, tôi thấy nói rất có lý, đây vốn là chuyện huyền hư, nếu thực sự để xảy ra chuyện, đều không thể trách móc phong thủy sư.”

“Hả? Lại còn thế nữa? Cô kể lại chi tiết cho tôi xem, đừng cắt bớt phần nào.”

Hoa Thần Dật truy hỏi, càng nghe thì phần hoài nghi trên mặt chẳng những không ít đi mà lại còn sâu thêm vài phần, đang không biết giải thích chuyện hiếm có này ra sao thì hội trưởng Vương Tu Nhượng gõ cửa đi vào. Đang lúc tâm thần bất an, Hoa Thần Dật dìu ông già này ngồi xuống bàn, nói ra lo lắng trong lòng, bạn bè thân thích rồi các mối quan hệ làm ăn giới thiệu không ít nơi đặt mộ, vốn chọn tới hoa cả mắt rồi, tưởng rằng tìm được một phong thủy sư ra hồn một chút, vậy mà tới lúc quan trọng người ta không tiền, thế thì bảo người ta làm sao mà yên tâm được.

Hội trưởng Vương Tu Nhượng vừa nghe vừa thi thoảng lại cười, thuận tay xem mười mấy bức ảnh nghĩa trang, đợi Hoa Thần Dật nói hết nghi vấn mới cười ha hả: “Vậy là đúng rồi, không thu tiền mới thực sự là phong thủy sư, ở trong nghề âm dương này có câu nói ‘tiền ở dương thế, nghiệt ở âm thế’. Khi còn sống càng vơ vét nhiều tiền, khi chết thì tích nghiệp càng lớn.”

Không ngờ phó tổng Trần và thư ký Lưu nghe tới đó sắc mặt trở nên quái dị, chứ còn không à, nếu như nói "tiền ở dương thế, nghiệt ở âm thế", hóa ra chẳng phải tổng giám đốc của bọn họ đã tích một đống nghiệt rồi hay sao?

Ông già có vẻ nhận ra điều đó xua tay liên tục: “Mấy vị đừng hiểu lầm, điều đó chỉ giới hạn trong những người hành nghề liên quan tới âm dương mà thôi. Ý tôi nói thế này, thế hệ trước ngẫu nhiên xuất hiện một hai âm dương sư chân chính, không ai dám thu tiền ....”

“Thời đó làm mấy chuyện kiểu này thì một điếu thuốc hai chai rượu ba bữa cơm là xong. Trong cái nghề âm dương này có một truyền thuyết bất thành văn ‘mưu sinh hữu sinh, phát gia phá gia’. Ý là sao, tức là nói anh dùng nghề này để kiếm sống thì không sao cả, chứ anh dựa vào nó để làm giàu thì thế nào cũng nhà tan cửa nát, chỉ những người tuân theo quy củ cũ mới tin vào điều này ....” “

Chứ các vị nói mà xem, bây giờ ngoài kia đồn nào là đại sư tầm long định huyệt riêng phí mời làm việc đã là mấy vạn, thật là khó chấp nhận ... Và lại nếu tìm nơi phong thủy bảo địa đáng với tiền công mười mấy vạn thì người ta giữ cho riêng mình rồi.”

“Thế nhưng nếu Cố đại sư không thu tiền, cũng không muốn chỉ ra long huyệt tốt, mà muốn giữ lại thì sao ạ?” Thư ký Lưu nhìn sắc mặt tổng giám đốc một cái liền đoán ý hỏi thay ngay, làm thư ký cho người ta là phải vậy, biết lên tiếng hộ ông chủ những lúc khó nói.

“Ồ, cô nói trúng điểm mấu chốt rồi, người khác có thể giữ lại cho bản thân, ông ấy thì không đâu.” Hội trưởng Vương cười thần bí.

“Vì sao ạ?” Câu này gần như cả ba người cùng hỏi.

“Ha ha ha đơn giản lắm, người hành nghề âm dương kỳ thực rất dễ nhận ra, bọn họ đều thuộc loại cô nhi, góa bụa, hoặc độc thân, vì sao lại thế? Vì tuyệt hậu rồi, họ cần tiền làm cái gì, để lại cho ai, vô dụng. Giữ lại long huyệt cho bản thân càng vô dụng ... Chỉ có những người này mới dám làm việc trái với ý trời, hơn nữa bọn họ không dám tùy tiện làm đâu.” Hội trưởng Vương giải thích.

“Ví như chuyện tầm long định huyệt thì tôi cũng biết một ít, quan trọng nhất không phải là tìm ra long huyệt, mà tìm ra xong phải thôi phúc phát quý, phong thủy sư bình thường làm thế nào? Ha ha ha, vẽ cái bùa chú gì đó, cầm cái kiếm gỗ gõ gõ, sau đó đợi mấy chục ngày sẽ nói có dị tượng, nơi này mọc ra đống cỏ, nơi kia thêm một cái cây, hay mà một nguồn suối, đều lừa đảo hết. Nếu như đã đụng chạm tới phúc âm dương này, sẽ có phản ứng ngay lập tức, ví như núi non hay thời tiết gì đó .... Tôi dám nói thế này, người khác không có bản lĩnh ấy, Cố Thanh Trì khẳng định có, dùng tiền không mua được đâu.”

Nghe hội trưởng Vương nói không khác gì kể chuyện cổ tích, giọng còn hạ thấp như sợ người ngoài nghe được, mấy người kia thấy khó tin, lại thấy không thể không tin.

“Huyền, huyền ảo như vậy sao ạ?” Thư ký Lưu kinh ngạc tới líu cả lưỡi, ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm giờ cũng trở nên quỷ dị.

Phó tổng Trần thì rùng mình, không khỏi nhớ lại đủ chuyện quái dị phát sinh ở chỗ Cố đại sư, nhưng hắn không dám lên tiếng, người ta là thư ký thân phận đặc thù, chứ hắn là cấp phó, mẫn cảm lắm nào dám nhiều lời.

Chỉ có Hoa Thần Dật là khác, chuyện tầm long định huyệt đúng là còn phải thôi phúc phát quý, ý chỉ là phong thủy sư một khi tìm được âm trạch rồi còn phải dùng phép điều chỉnh lại cho phù hợp với người, như thế mới đạt tới hoàn mỹ. Mà tác động vào thứ được trời cao bố trì trước thì tất nhiên có hiện tượng lạ xảy ra. Có điều hội trưởng Vương nói thần kỳ huyền ảo quá, vượt ngoài phạm vi lý trí tiếp nhận của hắn, châm chước rồi mới hỏi: “Chú Vương, nếu nói thế, dị tượng này chúng tôi cũng nhìn thấy chứ?”

“Ừ, đương nhiên, các vị xem, tôi đánh tiếng với Lão Cố mười mấy ngày rồi, ông ta chọn ngày mai để tầm long, vì sao lại thế?”

“Vì sao?”

“Vì mai là Mùng 1 tháng 3 âm lịch, tiết xuân phân, âm khí lắng xuống, hợp nhập âm trạch, bằng vào mười mấy nghĩa trang các vị cung cấp, ông ta chỉ cần tìm thấy âm trạch long huyệt phù hợp, tìm đúng giờ để nhập trạch thôi phúc, dị tượng sẽ lập tức xảy ra ... Cụ thế là dị tượng gì thì tôi cũng không nói chắc được. Hơn 30 năm trước ở quê, tôi có một lần chứng kiến âm dương sư thực sự thôi phúc, xung quanh mảnh đất đó bị sương mù trong âm trạch phun ra suốt ba ngày, trâu bò đương địa như trúng tà, tới chân núi đó là đi đường vòng ... Các vị đừng nói tôi mê tín, sự kiện linh dị mà khoa học hiện đại không giải thích nổi nhiều lắm, không tin thì các vị cứ đi theo Cố đại sư, đảm bảo nhìn thấy một cái là cả đời không quên ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play