Cố Thanh Trì thấy Soái Lãng vờ vịt làm bộ thưởng trà, mỉm cười hỏi: “Vẫn không tin tôi à?”
Soái Lãng thổi phù phù chén trà chẳng còn hơi nóng: “Bác đã tự nhận là kẻ lừa đảo rồi còn muốn tôi tin, không phải hơi quá coi tôi là thằng ngốc à?”
Cố Thanh Trì đan tay vào nhau, dựa vào lưng ghế: “Được, vậy cậu có nghi vấn gì cứ hỏi, tôi sẽ thỏa mãn tò mò của cậu.”
“Được.” Soái Lãng vỗ bàn trúc: “ Câu hỏi đầu tiên, vì sao bác nhất định cứ phải tìm tôi? Làm chuyện này quá dễ, ai làm chẳng được.”
“Đừng quên tiền của nhà cái nằm cả trong tay cậu, có chút sai sót gì là cầm bánh bao thịt ném chó, có đi không về. Cậu tuy lừa gạt bịp bợm, nhưng chữ tín lẫn nghĩa khí đều có, ngay cả tiền tặng mà cậu cũng không lấy, nói gì ăn bẩn tiền của tôi.”
“Còn nữa, cạnh tranh phải nắm tốt thời cơ, không để người khác mua mất, càng không thể để người ta nhìn ra đóng giả. Nói luôn là người như Lôi Hân Lôi dù cho tiền tôi, tôi cũng không dám dùng .... Cậu thì khác, cậu vừa có năng lực lại đáng tin.” Cố Thanh Trì liệt kê đống lý do hợp lý, nhìn ra Soái Lãng dao động, đặc biệt là khen y nghĩa khí chữ tín, làm y rất thoải mái.
“Câu thứ 2, đồ của bác là thật hay giả?” Soái Lãng hỏi ra một câu rất quan tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play