Soái Lãng đi ra cửa sau, vừa định nhận máy thì tiếng chuông ngưng, đang nghĩ có nên gọi lại không thì tiếng chuông lại reo, khiến y càng sinh nghi, vì thế vờ vịt nhận máy: “A lô, ai thế nhỉ?”
“Giả vờ cái gì? Nửa ngày trời không nhận điện thoại ...” Phương Hủy Đình mở miệng ra là mắng.
Đồ bạo lực, Soái Lãng tiếp tục đóng kịch: “À, à, cảnh sát Phương phải không, bận quá, cô biết mà, vừa vác mấy chục thùng hàng ... Có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì không được tìm anh chắc?” Giọng Phương Hủy Đình rất lớn.
Soái Lãng ngồi bệt xuống chân tường: “Được ... Cơ mà đừng mặc cảnh phục nhé.”
“Sao thế, chột dạ à, biết ngay là anh chẳng làm chuyện gì tốt lành, cứ nhìn thấy cảnh sát là có ám ảnh tâm lý.” Phương Hủy Đình đắc ý lắm.
“Cái gì chứ, cảnh sát tới nhà như ôn thần ghé thăm, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn lắm, đâu phải tôi, cô cứ hỏi tất cả người làm ăn khu này xem. Chỉ cần cô mặc bộ cảnh phục đứng trong hiệu, đảm bảo chả ma nào thèm vào.” Thực ra Soái Lãng rất thích nhìn Phương Hủy Đình mặc cảnh phục, đây là một loại nghệ thuật nói chuyện, cô gái như Phương Hủy Đình, càng không cho cô mặc, lần sau cô tới nói không chừng cố tình mặc cảnh phục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT