Hai cha con cứ thế tiếp tục kiểu nói chuyện kỳ lạ, không bao lâu xe vào thành phố, nghe nói cha muốn tới đơn vị đồng nghiệp có việc, Soái Lãng xuống xe ở chợ sách đường Trung Nguyên, bảo cha đợi, một lúc sau ôm một đống đồ chạy ra, cho vào qua cửa sổ, thì ra toàn là đồ ăn vặt, nói là cho em gái ...
Nói ra Soái Lãng rất quý cô em gái lém lỉnh của mình, chỉ là về nhà lại gặp mẹ kế, gọi điện thì Soái Anh còn nhỏ, tất nhiên vẫn phải qua mẹ kế, cha y thì giờ giấc thất thường.
May mà mẹ kế y cũng biết ý, thi thoảng để Soái Anh gọi điện thoại cho anh trai, mỗi lần như thế hai anh em nói chuyện cả tiếng.
Soái Lãng tự hứa rồi, đợi Soái Anh lớn lên chút, sẽ bù đắp nhiều hơn.
Chuyện này vậy là cuối cùng đã qua, Soái Lãng vẫy tay nhìn chiếc xe cảnh sát đi xa, thở phào tới cổng chợ sách rút điện thoại. Chẳng bao lâu Trình Quải mang một thân thịt mỡ đi ra, vừa mới thấy Soái Lãng đã ôm bụng cười. Soái Lãng chạy tới cứ nhè mông hắn mà đá, đá cho tới khi thằng này nín cười mới thôi.
Chẳng có gì khác, vì Soái Lãng mặc cái jacket xám tro vừa cũ vừa quê, cái quân jean giặt bạc phếch, với cái đầu húi cua như lính vừa xuất ngũ, trông ngố hết sức. Trình Quải vốn nín rồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, phì cười: “ Tao nói này Soái Lãng, mày có phải quay về thời Giải Phóng tham gia khảo thí không? Làm sao thành ra thế này?”
“Mày thì hiểu cái mẹ gì, cha tao phải nhìn bộ dạng này mới yên tâm ... Chúng ta vốn là con cháu công nhân đường sắt, nếu ăn mặc như ông chủ lớn đi thi, không phải thèm ăn đòn à?” Soái Lãng cố ý ăn mặc như vậy cho hợp cảnh, khỏi nói cha y thích bộ dạng người lao động phong sương cần lao đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play