Trở về rồi, cứ như thế lặng lẽ trở về, Bình Quả không biết thời gian qua Soái Lãng làm cái gì, có điều dọc đường đi nhiều lần khuyên bảo Soái Lãng đừng nhận lại cửa hiệu, đương nhiên không thay đổi được quyết định của y.
Soái Lãng an bài hai người dọn dẹp làm quen lại cửa hiệu, chiều bắt đầu mở quán, ra ngoài muốn tới chỗ phân phối hàng, thấy Bình Quả đuổi theo, liếc xéo hắn: “Chuyện gì, sợ anh không trả nổi lương cho mày à?”
Bình Quả bị thái độ của Soái Lãng làm sợ hãi, ú a ú ớ: “Không phải ... Nhị ca, em ... Em có chuyện, chuyện đó …”
Chuyện đó Soái Lãng thừa biết hắn định giải thích cái gì, cắt ngang: “Chuyện trước kia coi như chưa xảy ra, nếu mày còn muốn kiếm ăn ở đây thì ngậm chặt miệng vào, có nhiều chuyện không nói bừa được, vài loại tiền không thể cầm bừa. Nếu anh còn phát hiện mày giở trò gì sau lưng thì có gọi mười vạn lần Nhị ca cũng không tác dụng gì đâu.”
Bình Quả mím môi không dám nói nữa, gật mạnh đầu chạy vào hiệu.
Vài chuyện đừng nên nói ra, giống như chuyện của Bình Quả, kể cả hắn mang lòng hối lỗi lớn nhất đi thú nhận với Trình Quải, hậu quả không dám tưởng tượng. Cũng như La Thiếu Cương vừa rồi, tuy biết hắn giở trò sau lưng, nhưng hai mấy năm tình cảm anh em, còn nói được gì? Hại một lần chưa nói, biết rõ là đống thối nát, còn vẫn muốn đẩy cho mình.
Về thật rồi, Soái Lãng hít một hơi không khí nơi này, giang tay ra, cả đêm không ngủ làm tinh thần uể oải, song chẳng buồn ngủ tẹo nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT