“Mẹ nó, mày bán sách lậu có đút bên nọ bên kia không, La Sách mở công ty du lịch chém khách không phải lo lót à, Lão Hoàng chạy xe chui thoải mái thế vì sao ... Tao làm sao biết chúng mày ngu thế chứ hả?” Đương nhiên theo lẽ thường là thế, Soái Lãng biết kẻ đứng sau là đám Khấu Trọng, đám này chắc chắn bán lỗ cho đám anh em của y để dụ dỗ, bọn chúng dù tính toán thiệt hơn vẫn bán y thôi.
“Thế giờ phải làm sao?” Trình Quải không biết ngoắt ngoéo trong đó, nhất thời cảm thấy mình đuối lý.
“Chịu chứ làm sao, hiệu của tao cũng bị La Thiếu Cương lấy rồi, trả 15 vạn, hết cách, tao nhận thua, để bọn chúng tranh đi.” Soái Lãng nói lời nhụt chí đẩy thằng béo ra.
Đúng như dự liệu, Trình Dương đứng bật dậy chỉ mặt Soái Lãng chửi: “Mẹ mày, mày là đúng là ăn hại, sợ cái buồi, cùng lắm thì mai kéo người tới phá cửa hiệu của hắn .... La Thiếu Cương là thằng vương bát đản, chơi anh em như thế à, mọi người cùng nhau lập nên giang sơn, một mình hắn thu tiền?”
“Ha ha ha, chưa chắc, bây giờ La Thiếu Cương và Lão Hoàng là một nhóm, cửa hiệu của Ngô Kỷ Cương mới mở là một nhóm, còn có thôn dân, cả kẻ thu tiền sau lưng, cách cục lợi ích bị phá vỡ rồi ... Mẹ nó, chúng mày biết vì sao kiếm tiền dễ thế không? Đó là vì lũng đoạn đấy, vì tao khống chế tất cả, từ giá cả nhập vào tới giá sàn bán ra, cho nên chuyện làm ăn mới ngon thế. Giờ có bao nhiêu bên tham gia, vụ làm ăn này đã hỏng, người xung quanh chúng ta đều là loại thà vứt chó chó ăn chứ không chịu chia nhau. Nói chuyện sách của mày đi, mày nghĩ ai tố cáo?” Soái Lãng cố tình dẫn dắt.
Cứ nhắc tới chuyện này là Trình Dương mắt lộ hung quang: “Nhà kia à?”
“Ha ha, cứ dùng cách loại trừ nhé, dễ lắm, mày nghĩ có phải là tao không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT