“Ha ha ha ... Hi hi hi ...” Thịnh Tiểu San bị bộ mặt hậm hực của Soái Lãng làm cười nghiêng ngã, cười lăn cười bò, cười chảy nước mắt, mấy lần muốn dừng lại không được, thấy Soái Lãng sắp nổi giận, hai tay đưa ra ôm má y dỗ dành: “ Đừng giận, giận làm cơ mặt cứng lại ... Tại anh không hiểu chuyện nam nữ, trách tôi được à?”
“Thôi bỏ đi, tốn thời gian, tôi đi thực tế cho nhanh ...” Soái Lãng gạt tay Thịnh Tiểu San sang bên, dỗi rồi.
“Khoan, khoan ... Để tôi nghĩ cách.” Thịnh Tiểu San ngăn lại, quay lại bên bàn làm việc, gõ lên bàn phím máy vi tính một hồi, chẳng mấy chốc có tiếng nhạc du dương truyền ra, cô duyên dáng đi về phía Soái Lãng: “Anh có biết khiêu vũ không?”
“Không biết! “ Soái Lãng trả lời rất tự tin dứt khoát, y thấy không biết cái thứ này chẳng có gì xấu hổ cả.
“Vậy chúng ta bước chậm trong tiếng nhạc là được rồi ...” Thịnh Tiểu San nắm tay Soái Lãng đi ra giữa phòng, người đung đưa, mặt cười nhẹ như rất hạnh phúc: “Kỳ thực hai người ở bên nhau nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, nếu như anh cảm giác được niềm vui của cô ấy cũng là niềm vui của anh, như vậy cả hai sẽ đều hạnh phúc, không cần biết ngắn ngủi hay lâu dài, hạnh phúc đó là chân thực ...”
Trong tiếng nhạc chậm, Soái Lãng không quá khó khăn theo được bước chân của Thịnh Tiểu San, động tác không có nhiều, người hơi đung đưa, nhìn thấy cô giống như cô bé nhỏ vui vẻ đang chìm đắm trong âm, bất giác xuôi theo chỉ huy của cô.
Thịnh Tiểu San tay đặt hờ lên vai Soái Lãng, thân thể mềm mại khẽ đu đưa theo nhạc một lúc, đôi mắt trong veo như chưa đầy nước suối nước lên, giống đang nhìn tình nhân chia tách lâu ngày, chờ đợi một cái ôm, một nụ hôn say lòng ... Nhưng Soái Lãng không dám hành động, nãy giờ bị cô hất nước lạnh mấy lượt, học chẳng được gì, còn mất cả tự tin, sợ làm sai bị người ta châm chọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT