Mỗi người lấy một chén, chén trà rất nhỏ, khẽ nghiêng chén một cái là hết rồi, chỉ được một ngụm, Phùng Sơn Hùng nói: “Thầy cha nói đi, cần bọn con làm gì, nếu không bỏ tiền thuê sát thủ giết hắn cho rồi.”
Câu này không nói đùa đâu, Khấu Trọng sởn gai ốc, vồn chuyện này trong nghề không hiếm, chỉ là an nhàn lâu rồi không muốn dính líu vào loại chuyện này nữa. Lại nhìn thầy cha, chỉ thấy ông lắc đầu, ra hiệu cho mọi người uống trà: “Giới đó cậu không quen thuộc, chưa chắc làm gọn gàng được.”
“Vậy thì phải làm sao, hắn ở nước ngoài, chúng ta nếu tới đó tìm người thì thành hộ ngoại lai rồi, làm việc càng không thuận tiện.” Phùng Sơn Hùng hỏi.
“Nếu đã không tiện thì khiến hắn về, 16 năm là đủ khiến hắn buông lỏng cảnh giác, 16 năm vinh hoa, đủ khiến hắn tự tin bành trướng, ta nghĩ hắn nhất định cho rằng ta đã xuống suối vàng, dù có các cậu, hắn cũng không coi ra gì.”
“Chuyện này không dễ.”
“Dễ, chỉ cần cho hắn một cái lý do không thể không về, dù sao Trung Châu là quê hắn, thế nào cũng kiếm được lý do thôi.” Cố Thanh Trì ra hiệu cho ba đứa đệ tử uống trà, rồi lại rót chén thứ hai.
Ngô Ẩm Hữu nãy giờ cân nhắc lời thầy cha, hắn không hoài nghi năng lực của thầy cha, chỉ đề xuất kiến nghị nho nhỏ: “Thầy cha, nếu như thế, cần một người lạ mặt, bọn con biết hắn, hắn biết bọn con, nếu bọn con ra mặt, hắn sẽ liên tưởng tới thầy cha còn sống, nếu không bọn con không tụ lại vào một chỗ. Bất kể thế nào cũng không thể dùng người dính dáng tới chuyện 16 năm trước, nếu không hắn cũng nghĩ tới thầy cha ở phía sau ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT