“Không nỡ bỏ tôi à?” Soái Lãng chẳng nghiêm túc được lâu lại bắt đầu chớt nhả.
Đỗ Ngọc Phân giơ tay dọa đánh: “Vụ làm ăn này chúng ta cùng nhau bắt đầu, cuối cùng chuyện thành rồi, cậu muốn đá tôi đi hưởng một mình chứ gì?”
“Được, tôi nói thẳng ra nhé, lương hàng năm của chị là 8 vạn, thêm vào trợ cấp, rồi tiền thưởng, tính sơ sơ đã mười mấy vạn rồi, còn chưa tính phần trăm. Tôi trả nổi cho chị mức lương ấy không?”
“Kinh doanh đồ uống mỗi năm chỉ có ba tháng tiêu thụ tốt thôi, tương lai thế nào ... Nếu hai chúng ta trói vào cùng một chỗ, nói hay thì vinh cùng vinh, không dễ nghe chút là hủy cùng hủy, nếu chẳng may gặp sự cố, cơ hội trở mình cũng không có.”
“Như này không phải tốt sao, tương lai nếu chị không thoải mái, tôi làm ăn tốt, tôi kéo chị ra. Nếu tôi sống thảm, không chừng chị đỡ tôi một cái ... Có cái câu gì nhỉ ... Đúng rồi, trứng không thể đặt vào cùng một giỏ.” Soái Lãng nhìn gương mặt như khối băng đang tan dần, vô tình có hai cánh tay đưa ra, giúp y chỉnh lại cổ áo, là chỗ bị chính cô làm nhăn, giọng Soái Lãng cũng nhỏ dần.
Đôi tay trắng trẻo kia vuốt ve cổ áo đã rất phẳng phiu, tựa chạm không phải chạm, rời không giống rời, không biết là bị lời Soái Lãng làm cảm động, hay là vì trong lòng có chút không nỡ, Đỗ Ngọc Phân thở dài như trước kia lên thuyền giặc: “ Tốt thì tốt, nhưng làm người ta không thoải mái lắm, cậu đi giải thích với mọi người đi nhé .. Ừ?”
Vốn đang nói chuyện, Đỗ Ngọc Phân đột nghiên ngừng lại, vì tay của cô bị đôi bàn tay bắt lấy, ngước mắt lên nhìn Soái Lãng. Soái Lãng vẫn cái nụ cười gian trá xấu xa lại tựa thuần lương, đang mân mê tay cô, cô muốn rút tay lại, nhưng không rút được, nên thản nhiên dùng ngón tay vuốt nhẹ gò má y: “Sao, đã đuổi tôi đi rồi mà lại còn muốn thừa cơ sàm sỡ à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play