Không gian trắng tinh, tĩnh mịch, an lành, ban công đã cắm đầy hoa tươi, đầu giường chất đống quà thăm hỏi, Soái Lãng ôm bó hoa lúng túng không biết để đâu, đối diện với Lâm Bằng Phi nửa nằm nửa ngồi mặt không cảm xúc nhìn mình.
Vị tổng giám đốc trên 50 này nhìn trẻ hơn tuổi thật nhiều lắm, nhưng so với lần trước gặp ở khu phong cảnh thì già hơn không ít, không còn bộ vest trang trọng. Lúc này mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, trông chỉ giống đại đa số người Trung Châu, dinh dưỡng quá dư thừa, bụng phệ, mặt phù, không nhìn thấy nếp nhăn tương ứng với tuổi tác.
Lâm Bằng Phi cũng nhìn Soái Lãng, chàng trai gọn gàng tinh thần trước mắt khiến ông ta không liên hệ được với người ăn mặc luộm thuộm bê bối mồ hôi đầm đìa vác hàng dưới mặt trời như lửa. Mà chẳng ai ngờ được cậu ta có một ngày thành đối thủ của mình, cũng không ai nghĩ tớ, cậu ta lại lần nữa đứng trước mặt mình thế này, lại còn tới thăm bệnh, giống bố thí, giống chế nhạo.
Nhưng ông ta không từ chối, vì tò mò áp ức trong lòng, vì ông ta không biết, phải đối phó với người này ra sao.
“Ngồi đi, đừng khách khí.” Lâm Bằng Phi hồi lâu sau phải bất đắc dĩ tỏ ra phong độ.
Soái Lãng cắm hoa vào bình hoa đầu giường, ở đó cắm một bó cẩm chướng rồi, còn bố trí rất khéo léo, thêm bó hoa của y, đâm ra phá hỏng hết mỹ cảm, kéo ghế ngồi xuống: “Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Lâm Bằng Phi ngẩn ra, cười ha hả: “ Xin lỗi cái gì, cậu không cần quanh co, chuyện làm ăn làm gì có lỗi với chẳng không, lần này cậu chơi rất đẹp, không chỉ thắng của tôi mười mấy vạn tiền hàng, còn kéo tôi vào vũng bùn ... Bây giờ ĐTH đòi tài trợ 50 vạn, thái độ báo tối chưa rõ. Một câu xin lỗi của cậu có đền được tôi hơn 100 vạn không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play