“Muốn cho anh nhớ đời.” Phương Hủy Đình chát một cái tát vào đầu Soái Lãng.
Ngón tay cô lướt qua, không đau chút nào cả, Soái Lãng nhìn Phương Hủy Đình gần trong gang tấc, mím chặt môi như kiềm nén cảm xúc, chuyện này e là thực sự giận rồi, thành khẩn nói: “Tôi nhớ rồi, nhất định nhớ kỹ, tôi đảm bảo lần này nhất định ghi nhờ thật lâu.”
“Cứ vậy đảm bảo là nghĩ tôi bỏ qua cho anh à?” Phương Hủy Đình nghiến răng.
“Vậy còn muốn tôi làm sao? Được, tôi đảm bảo ...” Soái Lãng đổ mồ hôi, thành khẩn không ăn thua rồi, không khí căng thẳng quá, phải đổi cách khác mới được, giơ tay lên làm động tác tuyên thệ trước quốc kỳ, trịnh trọng nói: “Tôi đảm bảo sau này một lòng cung kính, tuyệt đối không sờ ngực nữ cảnh sát nhân dân nữa ... hự … á ...”
Một tiếng kêu thảm thiết, Soái Lãng bị đau gập hẳn người xuống, do Phương Hủy Đình bất thình lình lên gối, trúng ngay phần mềm dưới bụng. Còn đang loạng choạng cố đứng vững để phòng thủ, không ngờ lưng đau nhói, ai ngờ thêm một cú cùi trỏ. Soái Lãng là hạng con lừa, đuối lý rồi, bảo y khúm núm cầu xin thế nào cũng được, vừa ăn đòn là tính ương bướng trỗi dậy, đau tới tái mặt vẫn cắn răng phản bác: “ ... Tôi, sờ có một cái, cần đánh thế không?”
“Nói nữa, nói nữa này ... Đồ khốn kiếp, dám bắt nạt bà cô ...”
Phương Hủy Đình nghe càng chướng tai, giận mờ lý trí rồi, trên một đấm, dưới một đá, trái một cước, phải một quyền, chửi một câu đánh một cái, được một lúc thở hồng hộc, mồ hôi túa ra, phát tiết xong tinh thần tỉnh táo hơn, cơ mà ...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT