Phương Hủy Đình bực tức ngồi trên xe, miệng mấp mày liên hồi, trách móc Soái Lãng, trách móc gì? À, chẳng có lý do hay nội dung thực chất gì, trách người này không hiểu gì cả, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng, còn nghĩ y sẽ nói những lời khiến mình đỏ mặt, thậm chí cô còn nghĩ sẵn đối sách, cho y mất mặt rồi. Ai mà ngờ tên đó chỉ biết ngáy khò khò, thế là nghĩ có phải hôm qua gặp lại mình làm ra vẻ lạnh nhạt không?
Nhưng mà cũng tại y, bao lâu thế ngay cả một cuộc điện thoại cho mình cũng không có ... Phải rồi, chỗ hoang vu tối lửa tắt đèn thế này, y không phải bị sói tha mất chứ?
Ý nghĩ kỳ quái nổi lên trong đầu, Phương Hủy Đình thò đầu ra ngoài cửa sổ, trời trời mờ sáng rồi, bốn bề không một bóng người, chỉ có trên quốc lộ xa xa thi thoảng có xe lướt qua, ngay cả những nhóm mai phục khác cũng không thấy ...
Đột nhiên Phương Hủy Đình nghe thấy có tiếng động vật bò trong bụi thanh hao cao nửa người quanh xe, lạo xạo lạo xạo, cô sợ hãi đóng ngay cửa sổ lại, cầm lấy bộ đàm.
Âm thanh vô cùng quỷ dị
Cạch, cửa xe mở ra, Phương Hủy Đình hét nhỏ, bóng người mang theo gió lạnh buổi sáng ùa vào xe, đưa cho một thứ: “Này!”
“Gì thế?” Phương Hủy Đình định thần lại nghe thấy Soái Lãng đang nhai rau ráu cái gì đó, giòn tan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play