Soái Lãng giảng giải đâu vào đó, một bên chăm chú lắng nghe, Phương Hủy Đình trong lúc hoảng hốt cảm tưởng như cấp trên tới chỉ đạo công tác vậy.
Đã thế những người khác còn không ý thức được điều này, đội trưởng Tục lẩm bẩm: “ Rất hợp lý, tổ chức gây án xuyên tỉnh cũng cần quá trình làm từ nhỏ tới lớn, nếu như cậu nói kẻ này đột nhiên nửa năm kiếm được 1000 vạn, mà trước Tết còn bị chủ nợ đòi nợ, rất có thể hắn được cấp cao hơn lựa chọn.”
“Đúng, giống như đám cho vay nặng lãi luôn rình con mồi đang lúc gặp khó khăn vậy. Toàn cục vụ án này là gì tôi chưa biết, nhưng phá giải từng mắt xích lại không khó, nên chúng ta bắt đầu ở kẻ lấy tiền đi. Hà hà, đám này thực ra đã để lộ quá nhiều sơ hở rồi ...”
Soái Lãng nói tới đó phát hiện hai vị đội trưởng hoang mang lại xấu hổ, như thế y đang mắng họ, đơn giản vậy mà không nghĩ ra: “Tôi không có ý nhắm vào ai đâu, ý tôi đó chỉ là suy nghĩ của tôi, nếu không đúng mọi người cứ bảo tôi dừng nhé ...”
Không ai nói gì cả, được rồi, người ta cũng biết khiêm tốn rồi, nói gì được nữa, cứ nghe xem sao.
“Hơn 20 kẻ rút tiền, tôi tin các vị tra ngược qua camera rồi, nhưng không chụp được ảnh không che mặt của chúng đúng không? Nếu chụp được thì đã có đột phá rồi.” Soái Lãng tiếp tục nói.
Đội trưởng Tục gật đầu, đúng là thế, lý luận thì sau khi lấy được tiền đi ra, thế nào cũng phải chụp được ảnh chúng bỏ đi lớp ngụy trang chứ, nhưng mà thông qua camera giám sát giao thông lại không có ai thể hình đặc trưng nào phù hợp, đó là điểm khiến mọi thứ bế tắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT