“Đúng, người bình thường đánh không biết nặng nhẹ, đánh không suy nghĩ, đôi khi đánh không ngừng gây mất mạng, rất nguy hiểm, có khi đánh máu me be bét mà chỉ toàn là thương tích ngoài da.”
“Ở việc này phải nói cảnh sát đánh người có trình độ nhất, đánh cho lục phủ ngũ tạng muốn nôn ra ngoài, da thịt thì vẫn lành lặn nguyên xi, tôi từng thấy bọn trị an đánh người ta, nhìn bình thường lắm, nhưng ba tháng sau về mới khôi phục lại, thủ đoạn bẩn vô...”
Soái Lãng đang nói thuận mồm chợt phát hiện đống cặp mắt nhìn mình rất bất thiện, vội bẻ lái cực gắt: “ À, đang nói Lão Oai, tên này ở trong phòng tối đánh tôi hai lần, đánh thì siết cổ, đá thì nhè vào bụng, hông, thở không nổi ... Đây là cách đánh của lưu manh kinh nghiệm, một đá là loại bỏ sức chiến đấu rồi ...”
“Cho nên hẳn là hắn có tiền án, lưu manh đánh nhau ngoài đường không chơi như thế, đây là loại được rèn luyện, phải có thực tiễn nhiều nữa, vậy khả năng hắn có án rất cao, nhất là án cố tình gây thương tích.”
Hợp lý, hai vị đội trưởng nhìn nhau gật gù, vậy là không thể giả được, lại chỉ Lão Sạn: “Người này thì sao?”
“Tên này hiểm đấy, nói ít, cũng không đánh người ... Vị trí hẳn là cao hơn Hàm Cường và Lão Oai, chắc là tên đứng đầu trong ba người.”
Thu hoạch rất khả quan, ít nhất có ba nghi phạm trực tiếp, nếu ba tên này phạm án không nghiêm trọng, hẳn là dễ tra hơn Lương Căn Bang. Phó cục Lô và chính ủy Đồng đi vào, hỏi thăm vài câu, đặt một cái túi lên bàn, té ra là bữa ăn khuya tới rồi, xúc xích, bánh mỳ, mì gói, dưa muối ... cả một đống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT