Thái độ đối phương rất ác liệt, Đỗ Ngọc Phân không muốn thừa lời nữa kéo Soái Lãng đứng lên, hai người rời phòng hội nghị, cả tòa nhà rất yên tĩnh, không có ai cả, vào thang máy, Soái Lãng vẫn không lên tiếng.
Đợi lên xe, Đỗ Ngọc Phân an ủi: “Sao thế, không phải sớm dự liệu được rồi sao, tôi bảo cậu mà không ý nghĩa gì đâu, cậu nhất định muốn tới, kỳ thực bọn họ sợ cậu, nhưng coi thường cậu. Giống Lý Chính Nghĩa, hắn dùng tôi, nhưng kết cục tôi chẳng là cái gì cả.”
“Dù gì từ đầu tôi chơi không hay, để họ chửi vài câu, đỡ áy náy.” Soái Lãng thở hắt ra một hơi, nhìn ngoài cửa sổ.
“Sau này muốn đỡ áy náy thì đi một mình nhé, đừng kéo tôi theo.” Đỗ Ngọc Phân bực dọc khởi động xe, biết trước kết quả rồi, còn chuốc lấy bực mình không đáng.
“Chị giận cái gì chứ, chúng ta tiền lễ hậu binh không tốt à, tôi thấy họ tự tin lắm, đợi tự tin họ đẩy lên thật cao, chúng ta đạp cho một cái nữa, thế chẳng phải càng hả hê à?” Soái Lãng nói vậy nhưng khó tránh được phải nghĩ tới chuyện lâu dài.
“Ý kiến của tôi vẫn vậy, tốt nhất là thành quan hệ hợp tác, nếu Phi Bằng và Chính Nùng không cung cấp hàng cho chúng ta, hai thị trường này khó duy trì được một năm, tới mùa thấp điểm coi như khỏi làm, bọn họ khi ấy có ưu thế về giá, lại quay về, tôi chẳng lẽ phải đợi tới năm sau mùa tiêu thụ quay lại? Mệt, có khác gì năm xưa bán hàng giả, đó không phải điều tôi muốn.”
Đỗ Ngọc Phân chẳng biết an ủi thế nào, cuộc đời vốn là thế mà, không dễ dàng, cô cũng còn đang thất nghiệp đây này, nói ai được chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play