“Vậy chị Đỗ, giờ chị làm sao?” La Thiếu Cương vài phần thương tình hỏi.
“Tìm việc khác chứ sao, thành phố lớn thế này, tôi chết đói sao được? Nếu không tìm người nào đó gả quách cho rồi, đỡ phải vất vả ...” Đỗ Ngọc Phân tự trào bước tiếp, ba người kia tránh đường, cô ngập ngừng tựa muốn nói gì đó, cuối cùng lời nói ra lại khác đi: “Các cậu .. Thôi, nói sau đi.”
“Chị Đỗ, chị nói tiền hàng à, chị đừng lo, chúng tôi tuy kiếm tiền bẩn, nhưng chưa bao giờ nợ ai hết.” Trình Quải nói xong còn cho La Sách một cước.
“Đúng đúng, chị yên tâm, muộn nhất là mai sẽ thanh toán cho chị.” La Thiếu Cương tỏ thái độ.
“Cám ơn mọi người.” Đỗ Ngọc Phân dừng bước, một kẻ làm việc bao năm bán đứng mình, một bên quen biết chưa lâu lại như thế, đến cô cũng có vài phần cảm khái: “ Lý Chính Nghĩa tính toán rất rõ, hắn giữ của tôi nửa tháng lương, nửa năm hoa hồng nghiệp vụ, vừa vặn bằng nửa số tiền hàng. Hắn chẳng những đuổi tôi, còn ra hạn trong một tuần không trả hết tiền sẽ khỏi tố tôi ...”
“Tôi xin lỗi, tôi liên lụy các cậu, tôi không nên lôi kéo các cậu, tôi vốn biết hắn âm hiểm, không ngờ hắn vô sỉ tới mức độ này ... Trước kia tôi chỉ đề phòng Soái Lãng, sợ cậu ta bẫy tôi, không ngờ bị ông chủ mình đâm sau lưng, các cậu còn an ủi tôi.”
Hoàng Quốc Cường khẳng định: “Chị đừng lo phía Soái Lãng, chị Đỗ, làm ăn không được tình nghĩa còn đó mà, Soái Lãng dám không trả tiền chị, chúng tôi trở mặt với nó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT