“Ga tàu là thị trường lớn, cả chúng ta cũng không thể nuốt hết, Chính Nùng lấy đâu ra khí phách này?” Tần Nhiễm thắc mắc, chuyện này vô cùng khó hiểu, gần đây cũng không nghe phía Chính Nùng có biến động gì cả, đột nhiên lại có hành động lớn như thế.
“Tôi cũng không biết, dù sao thì cũng đã đổi sang hàng của Chính Nùng, nhà khác lác đác có một ít, chúng ta không có chút nào, trợ lý Tần, thế chẳng phải cố ý chỉnh chúng ta à? Mấy năm qua chúng tôi mang lại không ít lợi ích cho công ty, công ty không thể thấy chết không cứu.” Khương Vũ Phong lên tiếng.
“Thế thì không đúng rồi.” Tần Nhiễm cao giọng nói: “Bọn chúng dù có cướp được toàn bộ thị trường cũng không thể làm được trong quãng thời gian ngắn như vậy, càng không thể quét sạch hàng của chúng ta .... Tôi hỏi các vị, chẳng lẽ hai ga tàu vừa vặn bán hết tới không còn một chai coca nào, cho nên chúng mới thuận lợi cướp thị trường của chúng ta.”
Đúng thế thật, nói tới đây cả ba nhà buôn nhìn nhau, tựa hồ có điều khó nói, thư ký Lý sống bằng nghề nhìn sắc mặt người khác nhận ra ngay: “Chà, tôi không nhận ra các vị còn có ẩn tình nhỉ, rốt cuộc là sao? Nếu phát hiện các vị thông đồng với nhau chơi xấu công ty, các vị phải trả giá.”
“Không, không phải thế đâu, thư ký Lý, cô nghe chúng tôi nói đã.” Trần Lệ Lệ vội vàng nói, cơ mà đến phần giải thích lại đẩy Dương Hành lên: “Anh nói đi ...”
“Chuyện này ...” Dương Hành mắt liếc ngang liếc dọc, ấp a ấp úng: “Thực ra, à ... ừm ….”
“Rốt cuộc là sao?” Tần Nhiễm cau mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT