Bị Trình Quải liên tục dội nước lạnh, cơn hưng phấn của Đại Ngưu và La Sách giảm thấy rõ, tỉnh ra thì đúng là vậy thật, hai bên mạnh yếu quá rõ ràng rồi.
Có điều La Sách không phục, hay nói chính xác hơn là không cam tâm, đang làm ăn tốt như vậy mà: “Xem mày nói kìa, làm như bọn mình làm bằng bùn nhão, người ta muốn làm gì thì làm vậy.”
“Đúng thế, chúng ta năm xưa dù sao cũng là Trung Nguyên Ngũ Hại lừng danh trong khu tập thể cơ mà. Văn có La Sách, võ có tao, bẩn có Lão Quái, gian có Soái Lãng, còn cho lưu manh chuyên nghiệp Lão Hoàng. Bất kể chúng giở trò gì, chúng ta cũng ứng phó được một hai tháng chứ?” Đại Ngưu không phục, năm anh em bọn họ tụ tập với nhau mấy khi thua thiệt.
Nhắc tới danh xưng Trung Nguyên Ngũ Hại, cả đám cùng cười hô hố, bồi hồi nhớ lại một thời oai hùng. Bọn họ một văn một võ, một bẩn một gian, thêm vào một lưu manh, nhớ năm xưa bất kể là đi đánh nhau hay đi ăn trộm, đều có phân công rõ ràng, đứa trông chừng, đứa khuân vác, đứa bày kế, đứa đánh lạc hướng, đứa tiêu thụ.
Năm anh em mỗi người một việc, phối hợp chặt chẽ, chẳng qua là sau khi tốt nghiệp cao trung mỗi người một hướng, qua lại ít đi, rồi tuổi tác lớn hơn, không làm mấy chuyện kia nữa.
Nhưng mà cũng chẳng tử tế hơn là bao, như chuyện chặn xe sáng nay, Đại Ngưu vừa nghe một cái là làm ngay, hoàn toàn là sở thích cá nhân, không cho tiền hắn cũng làm.
Nói thì nói vậy thôi, dù sao lớn cả rồi, không còn hăng máu như thời thanh xuân xốc nổi nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play