Soái Lãng say rồi, hôm nay uống quá khá năng của y, mặc dù nói chuyện vẫn rành rọt đấy nhưng hai mắt mơ hồ, dưới ánh đèn đủ màu loáng thoáng nhìn Phương Hủy Đình đứng đó, tựa hồ trùng hợp hình ảnh nào đó trong đầu, muốn nhìn cho rõ, nhắm mắt lại lắc mạnh đầu, khi mở mắt ra tới gần một chút nhìn rõ hơn, kết quả hết sức thất vong.
Không phải cô ấy.
Tất nhiên là không phải, Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng sán tới gần thì ghét bỏ đẩy mạnh một cái: “Tránh xa tôi ra, mồm đầy mùi rượu, kinh chết đi được.”
“Cứ như cô không uống vậy ... Được rồi, chuyện tiếp theo dựa vào các cô, xong phần của tôi rồi, tôi đi đây ... À không đúng, tôi đi kiểu gì, phải đưa tôi về chứ ...” Soái Lãng nhầm người, đã say lại càng say, chỉ muốn về ngủ một giấc, biết đâu mở mắt ra lại thấy cô ấy, giống như lần đó.
“Đi đi, Tiểu Mộc đỗ xe trong ngõ đợi anh đấy …” Phương Hủy Đình chỉ hướng đi trước.
Soái Lãng đi chẳng vững, thi thoảng chệch hướng, còn ợ hơi rượu, loạng chà loạng choạng tới được chỗ đỗ xen, tựa hồ có vẻ mệt, ôm lấy cái cây nghỉ, miệng lẩm bẩm gì đó.
Phương Hủy Đình nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của y, cười nói: “Hôm nay biểu hiện không tệ ... Anh diễn cứ như thật vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT