Tiểu Mộc lái xe vẫn thi thoảng nhìn về phía sau nhìn Soái Lãng, muốn nói lắm nhưng phải nhịn, đống tài liệu đó làm người ta nhìn thôi đã thấy đau đầu rồi, không biết sao Soái Lãng lại có thể xem say sưa như thế được.
Phương Hủy Đình cũng có chung tâm tư, sự nghiêm túc và chuyên tâm của Soái Lãng làm cô bất ngờ, căn bản không giống một người bất học vô thuật, thậm chí sinh ra ảo giác y là đồng nghiệp trong đội, đáng tiếc là y không theo nghề cha, nếu không hai người họ thành đồng nghiệp rồi.
Xe đi vào thành phố, mùa hè trời tối muộn, xem thời gian thì đã bảy giờ rồi, đi vào đường Trung Nguyên mà vẫn không thấy Soái Lãng có phản ứng gì, Tiểu Mộc hỏi: “Chị Phương, chúng ta về đội hay đi ăn trước?”
Ai ngờ vừa nói tới đó thì Soái Lãng bừng tỉnh, từ phía sau thò đầu lên: “Ăn cơm, ăn cơm đi ... Tôi đói chết đi được, buổi trưa tôi thậm chí còn không biết mình ăn cái gì nữa.”
Nhớ lại chuyện xấu hổ lúc đó, Phương Hủy Đình cười thành tiếng, có điều không đồng ý, đòi lại laptop: “Đừng mơ có chuyện hay như thế, biết gì thì nói ra, xem có đủ để chúng tôi mời một bữa hay không?”
“Vụ lừa đảo này nhìn có vẻ rất hoàn mỹ đúng không, từ tổ chức, nơi gây án, rút tiền ở các nơi khác nhau, nghi phạm không tên không tuổi không tung tích, loại vụ án này bực nhất là không tìm được manh mối mà điểm đột phá.” Soái Lãng cảm thán.
“Đại ca à, điều này còn cần anh nói à, có manh mối cùng điểm đột phá thì ngồi đây thừa lời với anh làm gì cơ chứ?” Tiểu Mộc tỏ ra khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play