“Tôi nói hết rồi đấy.” Soái Lãng trở giọng cái một, mặt vô tội trừng mắt với hai vị cảnh sát một hưng phấn một khẩn trương: “Này này, Tiểu Mộc, cậu mau buông tay tôi ra, mỹ nữ bắt tôi, tôi còn tha thứ được, còn cậu giữ chặt tay tôi không buông là có ý gì?”
Nhận ra mình thất thố, Tiểu Mộc buông tay nhìn sang Phương Hủy Đình, cô cũng buông tay ra, cả hai đều hiểu suy nghĩ lúc này của nhau, án không ở Trung Châu, nhưng tiền rút ở Trung Châu, tiền bị chia vào mười mấy thẻ ngân hàng, thêm vào nghi phạm đi xe điện lấy tiền ... Những chi tiết này ngay cả Soái Thế Tài cũng không biết, Soái Lãng chắc chắn không biết từ chỗ cha mình ...
Đặc biệt nghi phạm đi xe điện lấy tiền thì chỉ có thành viên hạch tâm tổ công tác mới biết, vậy thì chắc chắn một nhân chứng trọng đại rồi.
Hai người lại đồng loạt quay đầu nhìn Soái Lãng hết sức nghiêm túc, Soái Lãng cũng có chút khẩn trương, vội biện bạch: “Tôi nói hết rồi đấy, tôi cũng chỉ biết bấy nhiêu đó thôi, đừng nhìn người ta như thế, rợn người lắm.”
“Anh mà không nói rõ ràng, có tin tôi coi anh là nghi phạm bắt về không?” Tiểu Mộc uy hiếp.
Phương Hủy Đình thì khéo léo hơn, nghiêm chỉnh nói: “Soái Lãng, chuyện này quan hệ trọng đại, ngàn vạn lần đừng che giấu, làm sao anh biết?”
“Đoán thôi.” Soái Lãng tỉnh bơ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT