Mãi lâu sau Phương Hủy Đình quay sang, thấy Tiểu Mộc nhìn mình không chớp thì cau mày, Tiểu Mộc giật mình, vội vàng che giấu: “Chị Phương, cứ thế mà thả người sao?”
“Không thả thì làm gì được? Anh ta nói còn hay hơn hát, tới giờ chẳng bới móc được chút sơ hở nào, giữ lại thêm nữa cũng làm được gì?” Phương Hủy Đình gắp một sợi mì lên, nhưng nước đã nguội, mì đã trương, lại chẳng mấy tâm trạng mà ăn, đẩy bát đi.
Tiểu Mộc không hiểu, cảm giác lúc hai người họ nhìn nhau, có gì đó rất quỷ dị đã xảy ra, hắn có chút ghen tuông: “Thả thì thả, đâu cần khách khí với y như thế, chị làm vậy khác nào hạ thấp bản thân, cần tới mức đó không?”
“Cậu nghĩ anh ta là một người bình thường à? Không phải là tôi xin chỉ thị, mà là phó chính ủy Đồng an bài từ trước rồi, nếu không có điểm gì khả nghi thì thả người ... Tôi nghe ý tứ phó chính ủy, không giống cha anh ta đánh tiếng, mà là có người khác ra mặt, muốn chúng ta khách khí, phải thật khách khí.”
“Không thể nào, nếu y có quan hệ cứng như thế có cần sống như vậy không? Bản thân y tự hình dung mình là tầng lớp bần nông.”
“Anh ta là người thế nào, chúng ta tạm thời không cần nghĩ tới, có điều Tiểu Mộc cậu không phát hiện à, chúng ta bỏ quên vấn đề lớn nhất.”
“Vấn đề gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT