“Oa, xong rồi.” Quan Nghiên Tuệ giúp Vương Tuyết Na dán xong nhãn tiền cuối cùng, lần đầu tiên làm loại việc này, cảm giác rất thú vị, phủi tay bĩu môi: “Chẳng khó khăn gì cả.”
“Chà, nói nghe dễ dàng nhỉ, bạn cứ ở đây làm đi làm lại một việc mười mấy tiếng xem.” Vương Tuyết Na dọn dẹp số nhãn không dán cất đi: “Mình đã gọi điện thoại về nhà báo rồi cơ mà, bạn còn đến làm cái gì?”
“Cha bạn không yên tâm, bảo mình đi xem sao.” Quan Nghiên Tuệ hạ thấp giọng đánh mắt về phía Soái Lãng, giọng điệu mập mờ: “Này Tuyết Na, đã phát triển tới mức nào rồi?”
“Chẳng phát triển gì cả, vẫn vậy thôi.” Vương Tuyết Na nói một câu mơ hồ.
“Xì, mình nhìn một cái nhận ra ánh mắt anh ta không bình thường, mười phần mười là nhìn trúng bạn rồi ... Con người thì miễn cưỡng chấp nhận được, không hung dữ như tưởng tượng. Chỉ là công việc hơi kém, cái công việc này chắc chẳng kiếm nổi bao tiền đâu nhỉ?” Quan Nghiên Tuệ vừa dứt lời, không ngờ Vương Tuyết Na hứ một tiếng xoay người đi đưa đồ, vội đuổi theo.
“Này, này, thái độ gì thế hả, hỏi bạn một câu thôi trêu chọc gì bạn đâu.”
“Bạn không biết đi hỏi anh ấy à? Mình đang làm việc, đừng quấy rầy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT