Câu chuyện truyền kỳ của Trương Mãnh kể một cách vắn tắt là bị người ta đánh, từ lưu manh, tới gian thương rồi cả cảnh sát cũng đánh hắn, toàn thân thương tích của hắn là minh chứng, không ai ngăn hắn nói nữa, cả Lâm Vũ Tịnh và Cao Viễn nghe hắn chửi cảnh sát cũng im lặng.
      Uống hai chai nước, rất lâu sau phát hiện đám anh em đều im lìm, Trương Mãnh nghi hoặc nói: “Các anh em, ngoài kia toàn lũ khốn nạn thôi, làm sao qua được thế, có ai bị bắt nạt không?”
      Một câu làm không ít người có tật giật mình, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu nữa, nhất là mấy người Dư Tội, trong số lũ khốn nạn kia có cả phần bọn họ chứ ai.
      Thử Tiêu đứng dậy quay về phía Cao Viễn, Lâm Vũ Tịnh nói lảng đi: “Ăn cơm, ăn cơm, anh chị ơi, xem cậu ấy đói rách thế này, tổ chức phải cho bữa cơm chứ?”
      Cơm trưa được an bài thống nhất ở ngay một quán cơm gần đó, Trương Mãnh ăn nhiều nhất, dáng ăn như bị bỏ đói lâu ngày đó làm anh em xót xa. Giờ bọn họ mới biết bốn người Trịnh Trung Lượng, Thiệu Soái, Vương Lâm, Ngô Quang Vũ bị loại, nghĩ lại thì bị loại chưa chắc không tốt.
      Trong bữa cơm, không nói chuyện trải qua nữa, so với sự bi thảm của Trương Mãnh, mọi người đều thấy may mắn, ngoài may mắn còn có một số điều không thể kể ra. Đồng thời mối lo mới dâng lên, gặp lại Hứa Bình Thu sẽ thế nào? Lão già đó tinh như vậy, không phải qua loa vài câu là đủ.
      Lo lắng cũng phải qua cửa đó, nhưng không ai nhận ra, lúc này lo lắng đã khác với ban đầu, khi đó lo đói bụng, giờ là băn khoăn lựa chọn, dù sao thì lối ra rất nhiều. Như Lạc Gia Long nói, hắn tùy tiện đi làm công kiếm được vài nghìn nhẹ nhàng, giờ hắn tự tin vào trình độ của mình, nếu sáng nghiệp, cơ hội thành công rất lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play