Hùng Kiếm Phi ngồi gần Dư Tội, chỉ Tế muội tử ngồi nép sát bên Thử Tiêu, bầu ngực nhỏ nhắn ép hắn vào cánh tay hắn, nói nhỏ với giọng nửa ghen tỵ nửa bực tức: “Chẳng lẽ thằng đó ăn rồi?”
“Tám phần là ăn rồi.” Dư Tội gật đầu, ra hiệu Hùng Kiếm Phi không nên hỏi nhiều, cùng là người luân lạc, thế nên luân lạc tới mức nào cũng có thể thông cảm.
Mười mấy phút sau taxi tới được chỗ lái xe ôm báo, lái xe ôm được thêm 50 đồng nữa, bảo xe dừng lại ở chỗ này, nhìn Dư Tội dẫn theo người theo, trong đó lại có một tên như dân đâm thuê chém mướn lại càng tin y đi đánh ghen rồi. Lại một hồi khuyên nhủ không nên vì nữ nhân đã ngã vào lòng nam nhân khác mà lâm vào cảnh tù tội, không đáng, Dư Tội chỉ biết cười khổ ậm ừ.
Lái xe đi rồi, mấy người Dư Tội nhíu mày, nơi đây là khách sạn sang trọng, lối vào hai làn đường, xe qua lại đều là xe đắt tiền, xung quanh trồng cây dừa làm hàng rào, bãi cỏ xanh xanh mướt có vòi phun nước phun ra tia nước nhỏ li ti làm bãi có lúc nào cũng mướt mát thích mắt, không giống nơi đám anh em họ có thể ở.
Hùng Kiếm Phi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời thốt lên: “Đứa nào mà phát tài tới mức này rồi.”
“Không thể nào.” Thử Tiêu phủ quyết, lăn lộn đầu đường thời gian, kinh nghiệm lắm rồi: “Muốn phát tài trong hai mấy ngày, trừ cướp ngân hàng thì chỉ có buôn thuốc phiện, Dư Nhi mà không làm thì chẳng ai có bản lĩnh đó.”
“Ê ê, tôi cũng không có bản lĩnh đó.” Dư Tội phản đối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT