Khẽ khàng khép cửa lại, tới khi phục vụ viên nhìn thấy Uông Thận Tu khép mắt lại, loại thản nhiên này chắc chắn là người không tiếc tiền. Nói với bộ đàm gắn trên vai: “Tầng 3, phòng 302, mang hoa quả và hai chai rượu vang, gọi em gái tới, giữ người lại lâu vào, khách sộp đấy.”
      Ở cái nơi cực kỳ tôn sùng khách này, chẳng ai lại đi hỏi tiền khách trước, hơn nữa vô số sự thực đã chứng minh, những người ăn mặc bình thường, quê mùa, thực tế lại giày chảy mỡ. Lâu dần hình thành thói quen giao toàn bộ trọng trách cho phục vụ đón khách, dựa vào đôi mắt sắc bén của họ an bài khách.
      Hôm nay phục vụ kia nhìn nhầm người hoàn thành mộng tưởng của Uông Thận Tu, lúc này hắn cầm ly thủy tinh cao cổ nhấp rượu vang, một tay vòng qua em gái váy ren hoa văn màu đen, ôm vừa cái eo thon nhỏ, bờ vai trần gợi cảm, đôi chân dài trắng nõn nà, giày cao gót đính thủy tinh óng ả, mái tóc buông xõng rất hợp với vóc dáng. Khuôn mặt chỉ thoa ít phấn trang điểm càng lộ rõ vẻ cuốn hút, gợi cảm, một vẻ đẹp không có chút cảm giác phong trần nào, tựa như tới từ công ty lớn.
      Uông Thận Tu há miệng, cánh tay trắng trẻo bóc quả đưa tới tận mồm, cảm thụ hơi ấm thân thể chỉ cách một lớp vải mỏng và múi thơm ngào ngạt, vô cùng khoan khoái, tuy thế vẫn giữ một khoảng cách đủ ái muội mà không thành hạ lưu tức thì Uông Thần Tu phải nhìn cao hơn mấy bậc.
      Cuộc sống phải thế này chứ, Uông Thận Tu ngây ngất.
      Một khúc nhạc vừa hết, Uông Thận Tu quay đầu sang nhìn cô gái có lẽ phải hơn hắn bốn năm tuổi, dùng mu bàn tay ôn nhu vuốt nhẹ gò má mịn màng: “Em gái, anh nên gọi em là gì nhỉ?”
      “Đừng hỏi tên em là gì, biển người mênh mông gặp nhau là duyên phận, em thích nhìn anh ngây ngất trong âm nhạc, giống hoàng tử trong mơ của em...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play