Khi một vầng trăng sáng bao phủ mái của chợ hoa đầu xuân thì thời gian đã trôi qua mười ngày.
Uông Thận Tu từ sau lán chợ hoa đi ra, mặc áo sơ mi lên, mặt rửa sạch sẽ, vết bẩn trên quần áo cũng dùng nước cọ sạch, bất kể ở tình huống nào Hán Gian cũng giữ hình tượng, không thể để bản thân trông quá thảm, gương mặt nghiêm túc giống như đưa ra một quyết định gian nan, còn giờ không do dự nữa, phân biệt phương hướng đi về trung tâm thành phố.
Mười ngày qua hắn sống thế nào?
Hắn lần đầu tiên nếm thử mùi vị khổ nạn là gì, cảm giác rõ ràng nhất là đói, cơn đói như cái bóng buổi tối bám theo hắn như một cái bóng, giày vò hắn không ngủ nổi.
Mấy ngày đầu hắn dùng phấn viết lên mặt đất lời cầu viện, kiểu chữ trên bia thời Ngụy rất phong cách, bịa câu chuyện học sinh đại học gặp nạn, câu chuyện cũ rích, chẳng khiến người ta thương xót bằng người tàn tật lê lết ngoài đường. Hắn miễn cưỡng kiếm được ít tiền ăn hai ngày, sau đó bị đám ăn mày đuổi đánh, hắn hiểu ra, đi ăn xin cũng cần xuất thân, không phải muốn làm là làm.
Sau đó hắn lang thang chợ đêm, xin rửa bát cho mấy quán ăn lề đường, vì không có CMT, hắn hạ yêu cầu xuống mức thấp nhất, chỉ cho ăn là đủ không cần tiền công, nhưng hôm qua đám thành quản khốn nạn tới dọn quán, chặn luôn đường sống của hắn. Hôm nay vô tình gặp được mùa đông khách của chợ hoa, khuân vác cả ngày, được hai hộp cơm và 30 đồng tiền công.
Đó là toàn bộ gia sản của hắn, trừ cơn đói ra hắn còn cảm giác được sự lãnh đạm, khinh bỉ trong ánh mắt người khác, cái nhiệm vụ khó hiểu này, hắn đoán là ông già kia muốn rèn luyện người mới, giống như trong tiểu thuyết huyền ảo vớ vẩn đánh quái thăng cấp vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT