Lần này xe đi xa hơn rất nhiều, rẽ trái rẽ phải lung tung, Hứa Bình Thu xem chừng đủ rồi, trí nhớ tốt đến mấy cũng loạn thôi, bảo dừng lại: “Đến lượt cậu rồi đấy, định lui hả?”
Nghiêm Đức Tiêu quay đầu nhìn Dư Tội như muốn kiếm chút niềm tin, thế nhưng thằng đó ngồi trơ ra đó mặt vô cảm, mả mẹ cái thằng chó máu lạnh, còn hai người thôi mà chẳng hề có ý cổ vũ anh em. Thử Tiêu ủ rũ làu bàu: “Xử trưởng Hứa, nếu thực sự gọi điện cậu viện thì sẽ có người đón chứ?”
Hứa Bình Thu không bị vẻ mặt tội nghiệp đó đánh lừa: “Đừng giở trò với tôi, với đầu óc con bạc của cậu chắc chắn ghi nhớ đường rồi hả? Cuộc huấn luyện này, cậu có phần thắng lớn lắm đấy.”
Câu này cho Thử Tiêu thêm chút dũng khí, ra tới cửa xe còn chưa yên tâm, quay đầu lại nói: “Xử trưởng Hứa nói lời phải giữ lời nhé, phải cho chúng tôi ở lại tỉnh thành công tác đấy, nói là không được nuốt lời đâu.”
“Thế phải xem cậu rồi, chứng minh cậu đủ tư cách đi đã, cơ hội sẽ không bao giờ thiếu.” Hứa Bình Thu mỉm cười.
Thử Tiêu thở dài nhảy xuống xe, chẳng cần phải di chuyển thì chẳng mấy chốc đã biến mất trong biển người nghìn nghịt, căn bản không cách nào tìm ra được.
Vì một công việc, vì tương lai tốt hơn, mọi người đều bước đi không quay đầu lại, đối với đám người không có hi vọng nào ở lại tỉnh thành, đây là là cơ hội. Dư Tội vẫn như thói quen ngồi ở vị trí cuối cùng thu hồi ánh mắt lại, y đã không nhìn thấy Thử Tiêu nữa rồi. Có điều quay đầu lại thấy Hứa Bình Thu chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT