“Với hiểu biết của tôi về Vương Thiếu Phong, bình thường ai làm ông ta chướng mắt, ông ta sẽ dồn gánh nặng lên vai, cho tới khi đè bẹp người đó. Hoặc là điều tới một cái nơi sơn cùng thủy tận, làm người ta cả đời làm cảnh sát nhỏ, muốn về không được. Hoặc là giao cho vụ án mẫn cảm, chỉ bất cẩn một chút là vận mệnh xử phạt chịu trách nhiệm giáng xuống, ngồi ghế lạnh uống trà cả đời... Đó chỉ là người khúc mắc rất nhỏ với ông ta thôi đấy, tôi chứng kiến không ít rồi.” Hứa Bình Thu mặt u ám: “Còn Dư Tội, chuyện này ngang bằng với việc tát cho ông ta một cái, tôi không rõ người bạn học cũ này sẽ làm gì cậu ta.”
Còn không à, khi vụ việc vừa phát sinh, Cục trưởng Vương phái đốc sát tới khống chế đội chống trộm cắp thì Dư Tội cầm đầu thoát ly chỉ huy, sau đó chuyện mỗi lúc một lớn, đủ tin đồn râm ran truyền đi. Khi bắt được hung thủ rồi, tưởng thế là có thể khép lại việc này, cưỡng ép hạ lệnh thả nghi phạm bị bắt, nào ngờ chuyện sau đó càng vượt kiểm soát, khiến từ chi đội xuống phân cục không ít chính phó cấp bị mất chức. Cả đường dây này là đích hệ của Vương Thiếu Phong rơi rụng không ít, làm ông ta khó tránh khỏi ảnh hưởng, sự việc sở trưởng Thôi không tiếp ông ta cho thấy rồi.
Chuyện này bao nhiêu người được đề bạt, riêng Dư Tội bị gạt qua bên, thậm chí thăm hỏi, phủ tuất cũng không có, cho thấy sự hẹp hòi cùng cực của Vương Thiếu Phong.
“Để tôi thử, cậu ta còn quá trẻ, nếu để bị đả kích thành như tôi thì bị cuộc đời bị hủy mất.” Mã Thu Lâm không muốn can dự loại chuyện thối nát này xong phải thỏa hiệp.
“Cám ơn đội trưởng.” Hứa Bình Thu trịnh trọng bắt tay, rốt cuộc có người cảm thông được với ông ta.
Cùng lúc đó ở văn phòng cục trưởng trên tầng 5, Vương Thiếu Phong đang nhíu mày đọc hồ sơ của đội phòng chống trộm cắp, đọc từ đội trưởng cho tới hiệp cảnh, không thiếu một ai, đọc xong lật lại hồ sơ, lấy ra một bản xem.
Họ tên Dư Tội, tuổi 22, ảnh chụp trên hồ sơ như chụp người chết, ít nhất trong mắt Vương Thiếu Phong là như thế. Một tên cảnh sát hạng bét, thứ tép riu mà ông ta dí một ngón tay là chết bất kỳ lúc nào, chỉ cần làm theo phép công thì riêng tội kháng lệnh đủ khai trừ mười lần, vậy mà với quyền lực lớn trong tay như thế, ông ta nhất thời chưa thể làm gì được cái thứ ruồi nhặng vo ve trước mắt này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT